Cùng với hành động của Trang Nghi, mọi người trong đoàn cũng quay trở về vị trí, ánh mắt đổ dồn vào Dương Lê.
Dương Lê cúi đầu nhìn mảnh vải hắn vừa xé xuống từ áo Quý Ức, sau đó dường như mới ý thức ra đã xảy ra chuyện gì, anh ta nhìn về phía Quý Ức: “Thật ngại quá, anh sơ suất rồi.”
Vừa nói, Dương Lê vừa đi đến trước mặt Quý Ức: “Vừa rồi anh không làm em bị thương chứ?”
Nói xong, Dương Lê bày ra vẻ mặt đầy quan tâm, đưa tay đặt lên vai Quý Ức.
Ngón tay anh ta còn chưa đưa tới trước mặt cô đã âm thầm lùi về sau một bước, tránh cánh tay của Dương Lê: “Anh Dương, tôi không sao.”
“Trong lòng anh rất hối lỗi, chi bằng anh đưa em đi thay quần áo nhé?”
Đối với những lời “giả mù sa mưa” của Dương Lê, Quý Ức không thèm nhìn Dương Lê một cái, chỉ lắc đầu, sắc mặt lãnh đạm cự tuyệt, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Dương Lê bước lên trước một bước về phía Quý Ức, đưa tay định kéo cánh tay Quý Ức: “Tiểu Ức, em đừng giận mà, vừa rồi anh thật sự không cố ý đâu…”
Tay của anh ta còn chưa kịp động vào Quý Ức liền bị Trang Nghi ngăn cản: “Anh Dương, ở đây Tiểu Ức còn có tôi, không nhọc lòng anh quan tâm.”
Trang Nghi nói xong còn cố ý đứng chắn trước Dương Lê trong chốc lát, đợi Quý Ức đi xa đến chỗ Đường Họa Họa, cô mới nở một nụ cười dè biểu đáp trả Dương Lê. Sau đó cất bước đi về phía Quý Ức.
Bước vào phòng thay đồ, Trang Nghi lập tức đi đến trước mặt Quý Ức, cởi áo của cô ra nhìn bờ vai cô.
Lúc Dương Lê kéo áo Quý Ức dùng lực hơi mạnh nên da Quý Ức cũng bị thương, có hai vệt đang chảy máu.
“Tên khốn khiếp Dương Lê, chắc chắn hắn ta cố ý!” - Đường Họa Họa vừa nghiến răng nghiến lợi mắng vừa vội vàng ôm hộp thuốc y tế đi tới: “Cổ tay và bả vai cách nhau xa như vậy, không cẩn thận cái con khỉ ấy!”
Trang Nghi tìm bông băng trong hộp y tế, vừa giúp Quý Ức sát trùng vừa hùa theo những lời mắng chửi của Đường Họa Họa: “Chắc chắn hắn ta cố ý. Mấy ngày nay chỉ cần có cảnh quay cùng Quý Ức, hắn ta sẽ có đủ loại NG. Còn nữa, lúc ở trường quay, hắn ta cứ híp mắt nhìn chằm chằm Quý Ức, ánh mắt khát khao kia dường như hận không thể lột sạch quần áo Quý Ức rồi lập tức đè ra sàn!”
“Thật sự không nghĩ tới hắn ta lại là người như vậy. Cứ như vậy cũng không phải chuyện gì hay ho, lỡ như sau này hắn lại giở trò tiểu nhân thì phải làm sao?” - Sự tức giận trên mặt Đường Họa Họa lại thêm nét lo lắng:
“Lát nữa khi trời tối rồi, Tiểu Ức và hắn còn một cảnh quay trên giường…”
“Nói cũng đúng…” - Trang Nghi đang dán băng cá nhân giúp Quý Ức bỗng ngừng động tác, dường như đang suy nghĩ đối sách.
Đường Họa Họa nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi rồi: “Nếu không, tớ gọi cho Trần Bạch nhé? Ở Hoàn Ảnh, địa vị của anh ấy cao, lời nói rất có trọng lượng. Để anh ấy tới đây “tọa trấn”, Dương Lê chắc chắn không dám trêu chọc chúng ta nữa…”
Trang Nghi đồng ý gật gật đầu, nhìn về phía Quý Ức: “Tiểu Ức, em thấy sao?”
Nói cho Trần Bạch chẳng khác nào nói cho Hạ Quý Thần.
Trong một hoạt động gần hai năm trước cô và Dương Lê từng gặp mặt nhau, mặc dù chưa từng tiếp xúc nhưng ngay từ lần đầu tiên Dương Lê nhìn thấy cô, hai mắt anh ta đã sáng rỡ.
Lúc sau Hạ Quý Thần xuất hiện bên cạnh cô, anh ta mới trở nên khách khí hơn.