Quý Ức nào dám cương với Hạ Quý Thần, cô gật đầu đồng ý.
Hạ Quý Thần như hài lòng với dáng vẻ khôn khéo của cô. Anh nhìn cô một lúc, tiến đến bên tai cô, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi, nói nhỏ: “Có phải là muốn rồi không?”
Lời nói của anh vốn dễ nghe, lúc này còn cố ý thêm vào chút ý tứ quỷ quái, Quý Ức nghe đến hai chân như mềm nhũn ra, nếu không có Hạ Quý Thần và cái cây sau lưng chống đỡ thì cô sớm đã ngã xuống đất.
Nhưng mà, anh ấy hỏi như vậy… cho dù người qua đường đã đi xa rồi, trong hoa viên rộng lớn chỉ có hai người là cô và anh nhưng cũng khiến mặt cô đỏ ửng lên.
Hạ Quý Thần đợi một lúc, thấy Quý Ức không nói gì liền nhẹ nhàng hỏi “Sao?” một tiếng, cô vẫn không để ý đến anh, anh không lên tiếng nữa mà trực tiếp đưa tay mình vào cơ thể cô ý như nhắc nhở cô trả lời.
Quý Ức sợ Hạ Quý Thần sẽ làm bậy, nào còn tâm trí quan tâm nhiều thứ, cô không do dự nói liên tục: “Muốn, muốn, muốn…”
“Thật sự muốn?” - Động tác tay Hạ Quý Thần vẫn không ngừng.
Quý Ức vừa sợ vừa bị kích thích, cô không còn tâm trí suy nghĩ về những gì Hạ Quý Thần hỏi, chỉ sau khi nghe những lời nói của anh, cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhẹ giọng trả lời: “Thật sự muốn, thật sự muốn, thật sự muốn…”
----
Hạ Quý Thần tỏ vẻ rất hài lòng, môi anh hôn lên tai Quý Ức, khẽ cười rồi lên tiếng nói: “Nếu đã thật sự muốn thì mau chóng về nhà, đừng để hỏng chuyện mình muốn.”
Cái gì gọi là hỏng chuyện mình muốn?
Quý Ức vừa thẹn thùng vừa giận dữ, cô chưa kịp quay đầu trừng anh một cái, Hạ Quý Thần đã rút tay, tiện thể kéo dây kéo trên áo cô lên, anh lùi về sau hai bước cách cô một khoảng.
Quý Ức dựa vào cây, đơ người một lát mới từ từ lấy lại sức.
Cô vừa đứng thẳng dậy, giọng nói của anh đã nhẹ nhàng bên tai: “Thật ra, anh muốn làm chuyện đó với em ở đây…”
Quý Ức không để ý đến Hạ Quý Thần, cô giơ chân lên chạy bước nhỏ về phía con đường nhỏ cách đó không xa.
Anh cười nhẹ rồi đuổi theo cô.
Lúc đi đến dưới lầu chung cư, Hạ Quý Thần bước nhanh hơn nắm tay Quý Ức.
Quý Ức gạt tay anh ra, Hạ Quý Thần lại kéo tay cô, Quý Ức lại gạt ra, Hạ Quý Thần lại tiếp tục kéo, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần. Chỉ khi đi đến bậc thang của chung cư, Quý Ức mới thôi giãy giụa, Hạ Quý Thần dừng lại: “Em lên trước đi, anh đi mua chút đồ.”
Quý Ức không hiểu: “Anh mua cái gì?”
Hạ Quý Thần khom người, hạ giọng nói: “Áo mưa.”
Nhịp thở của Quý Ức bỗng trở nên lộn xộn, cô vô ý quay đầu đụng vào sau ót của Hạ Quý Thần, sau đó cô kêu lên một tiếng “A” rồi buông tay Hạ Quý Thần, định đi vào thang máy.
Lúc tay cô rời khỏi bàn tay anh, anh đột nhiên lật tay bắt lấy cổ tay cô làm cô không kịp chuẩn bị gì mà ngã vào lòng anh. Cả người cô chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm: “Tối nay chúng ta đổi tư thế mới nhé…”
Có gì cũng không thể đợi về nhà rồi nói hay sao chứ?
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần nói những lời không đứng đắn, không nghĩ gì cô liền rời khỏi vòng tay của anh.
Hạ Quý Thần không làm khó cô, mặc cho cô rời khỏi vòng tay mình. Sau khi nhìn cô bước vào thang máy anh mới từ từ rời khỏi khu chung cư.