Nói xong, Hạ Quý Thần mới phát giác là mình lại quay về chủ đề vừa nãy, không đợi Quý Ức lên tiếng, anh đã mở miệng nói ngay: “Ngày mai, khi nào em xong việc? Ăn tối cùng nhau được không?”
“Được, nhưng mà em không thể nói chính xác thời gian, chờ sau khi xong việc, em sẽ điện cho anh, được không?”
“Được.” - Dừng lại hai giây, Hạ Quý Thần lại nói tiếp:
“Em nói xem, cũng đâu phải là lần đầu tiên, sao mỗi lần đều y hệt như lần đầu, luôn…”
Hạ Quý Thần còn chưa kịp nói mấy chữ phía sau, Quý Ức đã nhịn không được nữa, cô giơ tay, vỗ mạnh lên vai anh.
Nét e thẹn trên mặt cô còn chưa hết hẳn, nay lại cùng thêm đỏ hơn, cô thẹn quá hóa giận hét lên: “Hạ Quý Thần!”
Bị nạt, Hạ Quý Thần khẽ cười, anh vòng tay ôm Quý Ức vào trong lòng càng chặt hơn: “Được rồi, hay là em tìm chủ đề đi, hiện tại, trong đầu anh toàn là những hình ảnh kia thôi...”
Quý Ức úp mặt vào khuỷu tay anh, ngây người trong chốc lát, đợi cho nhiệt độ ở hai bên tai đã giảm bớt, cô mới xoay mặt ra, vừa hít thở vừa tìm chủ đề: “Hạ Quý Thần, anh thấy em diễn Cửu Trọng Cung được không?”
“Rất tốt.”
“Trả lời qua loa quá.”
“Không có.”
“Hạ Quý Thần, anh nghĩ là chuông cầu nguyện ở quán lẩu trước cổng đại học điện ảnh B có đúng hay không?”
“Cũng không tồi.”
“Anh đang trêu em à?”
“Cần phải trêu à?”
“Tự kỷ... Hạ Quý Thần, anh thấy biểu hiện của em đêm qua trong chương trình truyền hình có xuất sắc không?”
Nhắc tới chương trình truyền hình đêm qua... Hạ Quý Thần không nói lời nào.
Một lát sau, Quý Ức lại nói: “Hạ Quý Thần, em cảm giác cứ như mình đang nằm mơ ấy. Anh nói xem, chúng ta bây giờ... có thể xem như là đã thuộc về nhau không?”
Hạ Quý Thần vẫn im lặng như cũ.
Quý Ức đang nhắm mắt trò chuyện cùng Hạ Quý Thần. Nói đến đây, đợi mãi vẫn không thấy anh đáp lại, cô lập tức mở mắt nhìn anh.
Lúc này cô mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, anh đã quay sang nhìn cô chăm chú.
Đối diện với ánh mắt của cô, anh bỗng nhiên xoay người, ôm cô vào lòng sau đó anh cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Thái độ của Hạ Quý Thần khiến cho Quý Ức không khỏi hồi hộp. Cô nhịn không được nhìn quanh bốn phía, không dám đối mặt với anh.
“Nhìn anh...” - Giọng của Hạ Quý Thần vang lên, hơi thở của anh cũng nhẹ nhàng quét qua gò má cô, khiến cho hàng lông mi của cô khẽ run lên. Sau đó, tựa như một con rối bị khống chế, cô chuyển mắt sang nhìn anh, đối mặt với ánh mắt đen huyền sâu thẳm của anh.
Anh chăm chú nhìn cô trong chốc lát, sau đó mới mở miệng: “Có vài lời... Thật ra anh nên nói với em đêm qua...”
Quý Ức hồi hộp đến mức nín thở.
“... Nhưng bởi hôm qua đầu óc quá loạn, cho nên dù đã thử nhiều lần nhưng mãi vẫn không nghĩ ra là muốn nói gì với em...”
Đầu ngón tay Quý Ức nhịn không được nắm chặt ga giường.
“... Cho đến bây giờ, anh cũng vẫn chưa nghĩ ra cụ thể là nên nói với em như thế nào... Cho nên anh đành phải nói thẳng... Em đừng để bụng...”
Quý Ức càng nắm chặt ga giường hơn, đầu ngón tay cô cũng bắt đầu run rẩy.
“Quý Ức...” - Giọng Hạ Quý Thần trở nên vô cùng nghiêm túc, trong phòng giữa đêm vắng, càng có vẻ trịnh trọng hơn: “... Chuyện rất dài, nhưng thôi, anh chỉ nói ngắn gọn. Anh thích em, đã từ rất lâu rồi, cho nên anh muốn hỏi em một câu... Em có muốn ở bên cạnh anh hay không?”
Dừng một chút, dường như cảm thấy thiếu cái gì đó, Hạ Quý Thần lại nói thêm: “Cả đời.”