Trợ lý còn chưa nói xong, Thiên Ca đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô ta nổi giận đùng đùng nói: “Tôi bảo cô đặt vé máy bay thì cô đặt đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Bị Thiên Ca mắng đầu dây bên kia trợ lý im lặng vài giây, sau đó cô ta mới khẽ lên tiếng, giọng nói xen lẫn sự sợ hãi: “Chị Thiên Ca, em biết rồi, em sẽ đặt vé máy bay cho chị ngay bây giờ.”
----
Quý Ức không nhớ rõ là đã bao lâu rồi mình mới có được một giấc ngủ sâu và thỏa thích như đêm nay.
Trong giấc mơ, cô lờ mờ nhận ra mình đã ngủ rất lâu, lâu đến mức cả người như bất động, lâu đến mức bất kể ngày lẫn đêm.
Cuối cùng Quý Ức cũng tỉnh lại từ trong mơ vì có một sức nặng đột ngột đè lên người, cô thấy người tựa như bị núi đè nặng trịch, nhưng không hiểu sao lại khiến cô yêu thích, muốn ỷ lại.
Lúc đầu, cô không biết sức nặng này là gì, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng thở nhẹ, khiến cô có cảm giác tê dại và kích thích, cô mới từ từ tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra nhìn.
Trước mặt cô là một gương mặt đẹp đến mức khiến cho cô có cảm giác khó thở. Trong lúc cô còn chưa kịp ngắm nhìn thật kĩ, thì gương mặt kia đã tiến lại gần hôn nhẹ lên môi cô.
Tối hôm qua, anh và cô đã quá mức phóng túng, giày vò đến mức cả hai tinh bì lực tẫn (*) mới chịu ôm nhau ngủ, cho nên lúc này cả hai đều không mặc quần áo. Lúc anh hôn cô, tay của anh bắt đầu di chuyển từ bắp chân cô men theo đường cong cơ thể, từ từ đi lên trên.
Động tác của anh quá nhẹ nhàng trong khi cô còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ thì đã bị anh trêu chọc, khiến cho cơ thể bắt đầu nóng lên.
Đầu ngón tay thon dài trượt trên từng tấc da thịt mềm mại, khiến cô vô thức kéo căng người. Nhưng có lẽ là vì sức của cô không bằng anh, cho nên cả người cô lại nhanh chóng bị anh chiếm hữu.
Lại một hồi quấn quýt triền miên, mãi cho đến khi kết thúc hẳn Quý Ức mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô dựa vào người Hạ Quý Thần, hô hấp rối loạn, mãi một lúc lâu sau, trái tim đang đập loạn của cô mới yên tĩnh trở lại. Sau đó, Quý Ức mới phát hiện là màn cửa không được kéo lại, mặt trời đang ngả về phía tây, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ khiến cho nửa căn phòng như biến thành màu đỏ.
Quý Ức cứ ngỡ là mình nhìn nhầm, cô chớp mắt hai cái, nhìn ánh nắng chiều rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Nhìn thấy cảnh tượng này, dường như là bị điện giật, cô nhanh chóng rời khỏi người Hạ Quý Thần, vừa lần mò tìm điện thoại, vừa hoảng hốt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Vẫn còn chưa thoát khỏi dư vị lúc nãy, giọng Hạ Quý Thần có chút lười biếng nói: “Sắp sáu giờ rồi.”
“Nhưng mà em đã đặt vé máy bay lúc mười một giờ sáng nay, buổi chiều em còn phải đến công ty.”
“Anh đã bảo Trang Nghi hủy bỏ chuyến bay, đặt lại vào lúc tám giờ ba mươi phút tối…” - Hạ Quý Thần nói xong thì duỗi tay, kéo Quý Ức vào trong ngực một lần nữa:
“Nằm với anh thêm chút nữa.”
“Tám giờ ba mươi phút tối? Bây giờ đã sắp sáu giờ rồi, chúng ta tranh thủ thời gian xuất phát, may ra còn kịp đến sân bay…”
Quý Ức còn chưa nói hết câu thì môi đã bị chặn lại. Hạ Quý Thần không hôn cô, mà anh dán môi lên môi cô, khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Cho anh ôm một lúc, ôm một lúc nữa sẽ xuất phát…”
“Thế nhưng…” - Sợ trễ chuyến bay, Quý Ức lo lắng nói.
Nhưng cô chỉ vừa nói được hai chữ thì Hạ Quý Thần đã nhẹ giọng nói: “Ngoan.”
Giọng của anh mang theo sự dịu dàng, khiến cho cô lập tức yên tĩnh lại.
***
(*) Tinh bì lực tẫn: cạn kiệt sức lực.