Trần bạch gắn thẻ Hàn Tri Phản.
Lý Đạt gắn thẻ Hàn Tri Phản.
Béo gắn thẻ Hàn Tri Phản.
Ngay khi Quý Ức cũng chuẩn bị gắn thẻ Hàn Tri Phản thì hắn ta đã vào group, gửi một tấm ảnh chụp màn hình.
Là nội dung tin nhắn của Hàn Tri Phản và Hạ Quý Thần.
Hàn Tri Phản: “Anh Thần, tôi nghe nói anh đang ở Bắc Kinh? Đúng lúc tôi có chuyện không biết phải xử lý sao, cần anh cho ý kiến. Là về vấn đề thu mua số cổ phần cuối cùng trong công ty của Thiên Ca. Anh xem khi nào có thời gian, chúng ta gặp mặt?”
Hạ Quý Thần: “Được.”
Hạ Quý Thần: “Ngày kia.”
Hàn Tri Phản: “Ở Kim Bích Huy Hoàng?”
Hạ Quý Thần: “Ừm.”
Hàn Tri Phản: “Tôi đã đặt phòng, vẫn là chỗ cũ, phòng 1001.”
Group chat im lặng trong chốc lát, sau đó, Trần Bạch gửi tin nhắn: “Chuyện thu mua cổ phiếu không phải là đã giải quyết từ năm ngoái rồi à?”
Mập: “Rõ ràng là anh ta lừa đảo trắng trợn!”
Hàn Tri Phản: “Tiểu Ức từng nói là mặc kệ dùng cách gì, miễn có thể lừa Hạ Quý Thần ra là được. Tôi đang dựa theo lời dặn của cô ấy thôi.”
Lý Đạt gắn thẻ Quý Ức, châm ngòi thổi gió: “Tiểu Ức, Hàn tổng đang vu oan trắng trợn cho em đấy!”
Quý Ức: “Cảm ơn anh, Hàn tổng!”
Hàn Tri Phản gửi kèm một cái icon vui vẻ: “Đừng khách sáo”.
Mập: “!!!”
Lý Đạt: “…”
Trần Bạch: “Quá mức đê tiện!”
----
Quý Ức vốn tưởng rằng sau khi đã thành công hẹn được Hạ Quý Thần, thì tảng đá trong lòng cô cũng được buông xuống, có thể thoải mái được một chút, thế nhưng hai ngày kế tiếp, Quý Ức lại càng thêm sốt ruột.
Ban ngày phải xử lý công việc thì còn đỡ, nhưng đến khi rãnh rỗi, cô lại nhịn không được nghĩ đến cảnh tượng mình cầu hôn Hạ Quý Thần. Càng nghĩ, cô càng thêm khẩn trương, nhất là cái đêm trước ngày gặp anh, cô gần như không hề chợp mắt.
Thấy chỉ còn không đến mười hai tiếng nữa là đến giờ hẹn, Quý Ức càng thêm lo lắng và kích động. Rõ ràng là còn rất sớm, thế nhưng cô đã bắt đầu lục tung tủ đồ, tìm quần áo để mặc tối nay.
Là một người nghệ sĩ, Quý Ức thường xuyên phải tham dự các hoạt động. Cô không dám nói là mình sở hữu tất cả các nhãn nhiệu quần áo lớn, cần gì có đó, nhưng hầu hết các nhãn hiệu bán chạy thì cô đều có.
Lúc trước, khi đến cửa hàng, cô tiện tay chọn một bộ quần áo, mặc lên người luôn cảm thấy hết sức hài lòng, nhưng hôm nay, gần như thử hết một lượt tất cả quần áo mùa đông của mình, mà cô vẫn không tìm được bộ nào phù hợp.
Cuối cùng, Quý Ức dứt khoát lôi Trang Nghi và Đường Họa Họa đi shopping với mình.
Sau khi mua xong quần áo, cô lại cảm thấy không hài lòng với giày của mình, nên đã chọn mua một đôi giày mới. Kế đó, cô lại cảm thấy kiểu trang điểm của mình có vấn đề, thế là Trang Nghi và Đường Họa Họa đành phải đưa cô đi thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt, trang điểm và làm lại kiểu tóc.
Đến lúc Quý Ức hoàn toàn hài lòng với chính mình thì đã là bảy giờ tối.
Lái xe đến Kim Bích Huy Hoàng, Quý Ức không theo Đường Họa Họa và Trang Nghi đi đến phòng Hàn Tri Phản đã đặt, mà trốn vào toilet.
Đường Họa Họa vẫn luôn gửi tin nhắn cho Quý Ức.
“Tiểu Ức, Hạ học trưởng đến rồi. Thấy nhiều người như vậy, anh ấy nhíu chặt mày, thái độ có hơi khó chịu.”
“Thế nhưng Trần Bạch phản ứng nhanh, anh ấy bảo là Hàn Tri Phản lỡ miệng nói với anh ấy rằng sẽ gặp Hạ học trưởng hôm nay, nên anh ấy mặt dày đòi đi theo.”
“Lý Đạt nói hôm qua anh ấy cũng ở đó. Giống với Trần Bạch, đã rất lâu rồi anh ấy không gặp được Hạ học trưởng nên muốn gặp. Bạc Hà thì nói mấy chỗ như Kim Bích Huy Hoàng khiến cô ấy lo lắng, cho nên đòi đi theo giám sát Lý Đạt.”