“Cô đem những chuyện xấu xa cô làm đổ trách nhiệm hết lên đầu tôi!”
“Đổ trách nhiệm sao?” - Thiên Ca cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau những cái tát của Quý Ức, cô ta ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Quý Ức, mở miệng phản bác: “Nếu như không phải anh ta cố ý muốn nâng đỡ cô, anh ta sẽ không bị thân bại danh liệt đúng không?”
“Cô có dám nói, chuyện này không liên quan đến cô không?”
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm hại anh ta, là do anh ta, anh ta không nên vì cô mà hết lần này tới lần khác động đến tôi!”
“Đã không có được anh ta, vậy tôi sẽ hủy diệt anh ta!”
“Giờ đây anh ta đã bị tôi ép đi rồi, cô không có được anh ta, chúng ta đều không có được anh ta, anh ta phải gánh lấy tiếng xấu như vậy thì sẽ không thể đến bên cô nữa, tôi biết anh ta quá rõ, anh ta lo lắng cho cô hơn bất kỳ ai, sợ làm vấy bẩn cô…”
Nói đến đây, trong lòng Thiên Ca cảm thấy thoải mái: “Như vậy cũng tốt, cả đời này, tôi không thể sống tốt mà không có anh ấy, không có cô anh ấy cũng đừng mơ sống tốt!”
Tay của Quý Ức một lần nữa hung hăng đánh vào mặt Thiên Ca.
Bị tát liên tục mấy cái, Thiên Ca đứng bật dậy khỏi ghế sofa, giơ tay lên định tát lại Quý Ức.
Quý Ức sớm biết cô ta sẽ có phản ứng như vậy, trước khi tay cô ta còn chưa kịp giơ lên, cô đã nắm được cổ tay cô ta. Quý Ức giơ tay tát liên tục, cho đến khi mặt cô ta sưng lên thì mới dừng tay.
Bởi vì tức giận, Quý Ức nắm cổ tay Thiên Ca rất mạnh, ngay sau đó, cô run giọng nói: “Thiên Ca, cô sai rồi!”
“Nếu không phải lần này, cô làm mọi chuyện ra như vậy, sợ là cả đời này, tôi khó có thể ở cùng Hạ Quý Thần!”
“Nhưng bởi vì cô nên tôi mới biết được anh ấy đã thực sự làm nhiều thứ cho tôi như vậy, thế mà trước đây tôi không hề biết, bây giờ thì giờ tôi đã đổi ý rồi!”
“Đúng, hiện tại tôi không biết anh ấy đang ở đâu, có lẽ hiện giờ anh ấy cũng không muốn ở bên tôi! Nhưng Thiên Ca à, tôi toàn tâm toàn ý chờ anh ấy, tôi sẽ tìm thấy anh ấy, chỉ cần có một ngày, tôi gặp anh ấy, tôi sẽ không chút ngần ngại mà ở mãi bên anh ấy. Cho dù hiện tại anh ấy có thân bại danh liệt đi nữa, cho dù chúng tôi ở bên nhau có bị mọi người chỉ trích, nhưng nó không quan trọng, bởi vì tôi vốn không quan tâm đến những thứ đó!”
“Còn nữa, Thiên Ca à, không phải là cô đang đẩy anh ấy rời xa tôi, mà là cô đang đem tôi đến bên cạnh anh ấy đấy!”
“Ngược lại là cô, cô thật đáng thương, cô cố tính toán mưu kế, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông mình thích ở cùng người phụ nữ khác!”
“Cho nên, Thiên Ca, hôm nay tôi đến, đầu tiên là muốn biết đáp án, sau đó là muốn đánh cô một trận, cuối cùng là muốn cảm ơn cô!”
Nói xong, Quý Ức mặc kệ Thiên Ca đang nghiến răng nghiến lợi tức giận đến mức biến sắc, cô khom người nhặt đồ đạc của mình trên ghế sofa, mang giày cao gót vào, ngẩng cao đầu đi về phía cửa phòng hội nghị.
Mở cửa phòng hội nghị ra, cô đụng trúng Trang Nghi, Trần Bạch và Hàn Tri Phản.
Ba người gần như xông đến trước mặt cô cùng một lúc.
Trần Bạch mở miệng trước: “Quý tiểu thư, cô không sao chứ?”
Quý Ức không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Bạch và Trang Nghi.
Trang Nghi nhỏ giọng giải thích: “Là chị đã gọi điện bảo bọn họ tới, chị sợ em bị bắt nạt. Hạ tổng đã căn dặn chị rất kỹ, nếu đụng độ với Thiên Ca, nhất định phải gọi cho trợ lý Trần và Hàn tổng.”
Hạ tổng đã căn dặn rất kỹ…
Mấy lời này khiến cho thái độ hung hăng của Quý Ức khi đối mặt với Thiên Ca lúc nãy lập tức tan thành mây khói.