Những lời này của Quý Ức nói ra không hề báo trước, Trần Bạch và Trang Nghi cơ bản không hiểu cô đang nói cái gì, Trang Nghi định mở miệng nhưng cũng kịp nhìn Trần Bạch một cái sau đó mới lên tiếng: "Tiểu Ức..."
Không biết là bị Trang Nghi gọi tỉnh hay Quý Ức tự mình hồi tỉnh,Trang Nghi chưa kịp nói câu kế tiếp thì Quý Ức đã thu lại ánh mắt ngoài cửa sổ, cô quay đầu nhìn Trang Nghi và Trần Bạch, thản nhiên nói: "Em xuống xe ở đây."
“Ở đây?" - Trang Nghi kinh ngạc kêu một tiếng, không hề nghĩ ngợi lắc đầu: "Chỗ này cách nhà em còn một đoạn nữa, em vừa xuất viện, vẫn không nên đi lung tung."
“Em không sao, em cũng không đi lung tung đâu, em chỉ muốn tới nhà hàng kia ăn một bữa cơm thôi.” Quý Ức giơ tay lên chỉ nhà hàng Thái qua cửa sổ xe.
Bây giờ mới mười giờ rưỡi đã muốn ăn trưa rồi?
Trang Nghi mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng cũng không hỏi, chỉ lo lắng nói: "Chị đi cùng em."
“Không cần đâu, một mình em đi được rồi.”
“Nhưng mà..." - Trang Nghi còn định nói thêm gì đó, nhưng Trần Bạch biết rõ trước đây Quý Ức và Hạ Quý Thần từng ăn cơm ở chỗ này nên cậu cản Trang Nghi lại nói: "Quý tiểu thư, một mình cô phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì liên lạc với chúng tôi."
“Vâng.” - Quý Ức mỉm cười với Trần Bạch, cầm túi xách xuống xe.
"Tiểu Ức..." - Trang Nghi không rõ ràng lắm lo lắng lên tiếng, có điều cô vừa gọi tên Quý Ức đã bị Trần Bạch lắc đầu ngăn cản, Trang Nghi mấp máy môi muốn nói lại thôi, nói chung vẫn theo ý Trần Bạch mặc kệ Quý Ức xuống xe đi vào nhà hàng Thái kia.
Quý Ức đến quá sớm, nhà hàng không một bóng người, cô cũng không ngồi chỗ phục vụ sắp xếp cho cô, mà đi thẳng đến vị trí gần cửa sổ lần trước cô ngồi cùng Hạ Quý Thần ngồi xuống. Nhà hàng mười một giờ rưỡi mới có thể gọi món, Quý Ức cũng không vội, cứ vậy yên lặng chờ.
Có lẽ là do cô đến quá sớm, đợi đã lâu nên nhà hàng đặc biệt săn sóc cô, mười một giờ hai mươi phục vụ đã đem menu tới. Quý Ức lật menu, gọi tất cả những món lần trước cô và Hạ Quý Thần cùng ăn. Phục vụ thấy Quý Ức gọi rất nhiều đồ ăn, không nhịn được hỏi một câu: "Tiểu thư, xin hỏi có mấy người dùng cơm?"
Quý Ức đang lật menu thì dừng lại, một lát sau cô mới nhẹ giọng trả lời: "Hai người."
Phục vụ duy trì nụ cười, tiếp tục hỏi: "Xin hỏi tiểu thư, bây giờ mang thức ăn lên hay đợi bạn của cô tới rồi mang lên?"
Quý Ức rũ mắt: “Bây giờ.”
“Được, tiểu thư cô chờ một chút.”
Sau khi phục vụ đi khỏi, Quý Ức nhìn chằm chằm vào vị trí Hạ Quý Thần từng ngồi rồi hồi tưởng.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.
Quý Ức cầm đũa lên, yên lặng bắt đầu ăn một mình.
Cô ăn được một nửa rồi ngừng lại, nhìn chằm chằm vị trí trống trải trước mặt, nhìn thật lâu sau đó mấp máy môi thì thào: "Em biết rồi."
“Em sẽ không ăn bún thập cẩm cay nữa.”
“Em cũng sẽ không thức khuya nữa.”
Quý Ức lầm bầm làu bàu, giống như thực sự trở về ngày đó, Hạ Quý Thần nói với cô những lời như vậy, khóe môi nở một nụ cười: "Anh cũng vậy, Hạ Quý Thần, không được vì công việc mà thức khuya."
“Vâng, em sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, cũng sẽ ăn cơm thật ngon…”
Quý Ức nói xong nước mắt đã rơi lã chã.