Ghế sau của xe không có tiếng trả lời.
Tài xế nhớ lại khoảng thời gian gần đây Hàn Tri Phản thường về nhà cũ, vừa định mở miệng hỏi: “Hay là về nhà cũ?” - Kết quả còn chưa kịp nói ra đã có tiếng trả lời của Hàn Tri Phản từ phía sau: “Đến công viên Vĩnh Di.”
Công viên Vĩnh Di chính là vị trí nhà của Hàn Tri Phản…
Đã lâu vậy rồi, sao đột nhiên hắn lại muốn về nhà của mình nhỉ? Tuy có chút khó hiểu, tài xế vẫn theo trả lời: “Vâng.”
Tiếp theo đó không có tiếng trả lời nữa. Tài xế không lên tiếng nữa, đạp ga lái về hướng công viên Vĩnh Di.
Khi xe lái đến cổng công viên Vĩnh Di, người bảo vệ đang ngồi trong chốt bảo vệ chơi điện thoại, vừa nhìn thấy đèn xe đã lập tức mở cửa sổ ngó ra ngoài.
Anh ta nhận ra xe của Hàn Tri Phản, sau khi nhìn thấy biển số xe thì lập tức bấm nút mở cổng, còn ân cần chào hỏi Hàn Tri Phản đang ngồi trong xe: “Chào anh Hàn, lâu rồi anh không có về đây nhỉ…”
Hàn Tri Phản không nói gì, chỉ nhìn người bảo vệ qua cửa sổ xe hơi.
Ở cổng có gờ giảm tốc nên xe chạy rất chậm. Khi xe đang chầm chậm tiến vào cổng, bảo vệ cổng tiếp tục nói: “… Trình tiểu thư thì ngược lại, về đây tận hai lần…”
Khi ba chữ “Trình tiểu thư” đến tai Hàn Tri Phản, hắn bất giác nhìn tài xế qua kính chiếu hậu. Tài xế hiểu ý hắn, lái xe chậm lại.
“… Có điều có hơi lạ, có hôm tôi đi tuần nhìn thấy Trình tiểu thư, cô ấy đứng dưới đất nhìn lên chứ không lên lầu…” - Bảo vệ cổng nhìn thấy xe của Hàn Tri Phản đi chậm lại, biết hắn có hứng thú với chuyện mình đang nói, liền nói sành sạch mọi chuyện mình biết: “… Ừm, suýt chút nữa thì quên chuyện chính. Tối nay Trình tiểu thư cũng có đến, vào trong được khoảng nửa tiếng rồi thì phải?”
Hàn Tri Phản vẫn không lên tiếng, nhưng lần này hắn đưa tay đóng lại cửa kính ôtô. Tài xế nhìn thấy động tác này của hắn bèn đạp ga tăng tốc.
Chung cư của Hàn Tri Phản ở phía sâu nhất trong khu nhà. Đi thẳng khoảng hai trăm thước, quẹo trái, khi gần đến tòa chung cư nhà của Hàn Tri Phản, tài xế nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng bên đường: “Hàn tổng, bảo vệ không có nói dối, đúng thật là Trình tiểu thư…”
Hàn Tri Phản mắt đang nhắm đột ngột mở ra, đưa mắt nhìn qua lớp kính chắn gió.
Đúng như tài xế nói, Trình Vị Vãn đang đứng dưới trụ đèn dường, cô dường như cảm nhận được một chiếc xe đang đến gần, hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn. Có lẽ là nhận ra xe của hắn, trong tích tắc cô đã nấp ra phía sau một chiếc xe đang đỗ ở cạnh đó.
“Sao Trình tiểu thư lại trốn đi mất rồi…”
Giọng buồn bực của tài xế còn chưa dứt, Hàn Tri Phản đã nói: “Dừng xe lại đi.”
“Hả?” - Tài xế nhìn đoạn đường phía trước còn chừng 50 mét nữa, tỏ vẻ không hiểu.
Hàn Tri Phản nói: “Tôi đi bộ qua đó là được, anh dừng xe lại rồi trở về đi.”
Tài xế cho rằng Hàn Tri Phản có chuyện muốn nói với Trình Vị Vãn, liền đạp thắng xe. Hàn Tri Phản xuống xe, đợi tài xế quay đầu rời khỏi, hắn mới từ từ đi về phía chung cư của mình.
Trình Vị Vãn lúc này đang nấp ở sau xe, mặc kệ hắn đang đến gần, cô quyết không lộ mặt.
Đến trước tòa chung cư của mình, Hàn Tri Phản cố ý bước chậm hết mức có thể.