Quý Ức bị Hạ Quý Thần nhìn đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, nụ cười trên môi cũng dần dần biến mất.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng trở nên kỳ lạ. Hạ Quý Thần chớp chớp mắt, anh đưa chai bia đến bên miệng, nốc một ngụm lớn, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, anh lên tiếng: “Kỳ thật, anh cũng giống em, lần đầu tiên biết đến em không phải là lần đầu tiên em đến nhà anh.”
Không phải lần ở nhà anh, vậy thì… Quý Ức dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hạ Quý Thần.
Anh nhìn thấy vẻ nghi vấn trong mắt cô, cũng giống như ban nãy, anh không đợi cô hỏi mà lên tiếng giải thích: “Cũng đã gần một năm rồi, lúc ở sân vận động trong trường, em và hai bạn nữ khác đi ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc đi ngang qua anh, anh nghe thấy em nói một câu, sau đó quay đầu nhìn em, đó là khi anh biết đến em…”
Sau đó, anh đã khắc ghi, đã yêu em sâu đậm.
Đã gần một năm… Lúc ấy cô đến Tô Thành chưa lâu… Chỉ là, vì sao cô không hề nhớ lúc đó mình có nhìn thấy anh ở sân vận động trong trường?
Quý Ức trầm tư, ý thức được mình đã bỏ qua điểm quan trọng, vì thế cô vội vàng lên tiếng: “Em nói câu gì khiến anh phải quay đầu nhìn em?”
Hạ Quý Thần không đáp lời Quý Ức, anh nhìn xuống rồi nở nụ cười.
Quý Ức thấy sắc mặt của Hạ Quý Thần như thế, cô lại càng hiếu kỳ: “Rốt cuộc là câu nói gì?”
Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng, trái lại, anh lấy điện thoại trong túi quần ra.
Quý Ức nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh, cô vừa chuẩn bị lên tiếng, chiếc điện thoại bị cô vứt lăn lốc bên kia chợt vang lên tiếng “đinh đông”, cô cầm lên xem, là tin nhắn Hạ Quý Thần gửi đến: “Mỗi người một cái rắm...”
Quý Ức trợn tròn mắt.
Cô đã nói những lời này lúc nào vậy?
Sự nghi hoặc lập tức xuất hiện trong đầu Quý Ức, cô nhanh chóng chọn vào khung tin nhắn mà Hạ Quý Thần vừa gửi đến: “Em hỏi anh nhé, nếu một buổi tối nào đó, một mình anh ra ngoài bị hai tên cô đồ cản lại, bọn họ muốn cướp sắc, vậy anh sẽ làm thế nào?”
Nhìn thấy những lời này của Quý Ức, anh chậm chạp nhận ra, hình như từng có một sự việc như vậy.
Mặt cô thoáng ửng đỏ.
Rốt cuộc vẫn là con gái, những chủ đề nữ sinh bàn với nhau, chừng mực thì vẫn tính là chừng mực, nhưng để nam sinh nghe thấy… thật sự có chút ngượng. Quý Ức không nhịn được, cô nhẹ giọng lên tiếng vì danh dự của bản thân nhiều năm trước mà biện minh: “Lúc đó em cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
“Ừ.” Hạ Quý Thần biết cô đang ngại, anh không đùa nữa, lập tức đổi chủ đề: “Về sau, anh còn gặp em một hai lần, nhưng mãi đến khi em đến nhà anh, anh mới biết tên em.”
“Nhưng mà hình như sau lần gặp mặt đó, em và anh vẫn chưa thân thiết, dù gặp nhau trong trường nhưng cả hai vẫn không chào hỏi.” Quý Ức tiếp lời.
Hạ Quý Thần nói: “Thân thiết thế nào được, mãi đến năm mười một chúng ta mới nói với nhau được mấy câu.”
Quý Ức đáp: “Đúng vậy, lần đó nhờ chuyện của Tôn Chương mà chúng ta mới làm bạn.”
Hạ Quý Thần lắc đầu: “Lần đó không phải nhờ chuyện của Tôn Chương mà chúng ta mới nói chuyện với nhau, trước đó đã từng trò chuyện với nhau rồi…”
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, sau lần đầu gặp mặt nhau ấy, Hạ Quý Thần vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ nói chuyện với nhau: “Hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập trường, cũng là sinh nhật anh, Béo và mọi người làm loạn lên đòi đưa em đi KTV…”