Mặt cô trắng bệch, mắt lại sưng đỏ, điều này chứng tỏ cô đã khóc.
Cô vừa khóc vừa uống rượu… Hạ Quý Thần cau mày, giọng anh trầm xuống: “Là do tâm trạng không tốt? Hay đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy câu này, Quý Ức đang vốn ngẩn người, lập tức hoàn hồn.
Cô im lặng nhìn anh. Bỗng nhiên cô nhớ đến lúc mình mới vào YC chưa lâu, vì chuyện xảy ra trong lúc ghi hình chương trình nghệ thuật tổng hợp, cô bị giám đốc Lâm và mọi người trong công ty dị nghị. Tâm trạng không tốt, cũng không muốn ăn cơm, lúc anh đến nhà ăn nói chuyện với cô, giọng của anh cũng giống như bây giờ, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng…
Sợ rằng sau này, những lúc cô đau lòng sẽ không có một ai đối xử với cô giống như anh…
Nghĩ đến đây, mắt Quý Ức lại cay cay.
Cô không muốn khóc trước mặt anh, cho nên ngay sau đó, cô cố gắng nặn ra một nụ cười, không trả lời câu hỏi của anh Hạ Quý Thần mà hỏi thẳng vấn đề khiến cô khó hiểu: “Tại sao anh lại đến đây?”
“Có chút việc, nên anh đến đoàn phim xem thử.” Hạ Quý Thần đáp qua loa. Anh không muốn Quý Ức biết anh đến Hoành Điếm là vì Trang Nghi đã gọi điện kể anh nghe về chuyện của cô lúc quay phim chiều nay, cô ấy còn nói không biết Quý Ức có chuyện gì mà cứ như người mất hồn, sau khi xin đạo diễn cho nghỉ thì trở về phòng, sau đó không ra ngoài. Anh không yên tâm nên bảo Trần Bạch đặt vé máy bay, lập tức bay đến đây.
Trả lời Quý Ức xong, anh nhanh chóng đổi chủ đề: “Còn em thì sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?
“Em không sao, chỉ là tâm trạng không tốt chút thôi.” Quý Ức đáp, sau đó cô mới nhận ra Hạ Quý Thần vẫn còn đứng bên ngoài, nên vội vàng mở rộng cửa: “Anh vào trong ngồi đi.”
Hạ Quý Thần không lên tiếng, anh chăm chú nhìn cô, hiển nhiên là không tin vào những lời mà cô vừa nói.
Quý Ức nghĩ một hồi, nghĩ mãi vẫn không ra lý do nào hợp lý: “Mỗi tháng đều có những ngày như vậy, buồn bã một cách vô cớ.”
Dường như Hạ Quý Thần đã tin lý do này, hàng lông mày đang nhíu chặt của anh cũng giãn ra rất nhiều, anh nhấc chân bước vào phòng.
Đóng cửa lại, Quý Ức ra hiệu bảo cứ thoải mái ngồi, rồi cô bước đến ngồi ở vị trí sát cửa sổ ban nãy.
Xung quanh cô bày la liệt vỏ chai rượu, cái túi đặt bên tay phải cũng có không ít rượu…
Hạ Quý Thần nhìn thấy cảnh này, bất giác nhăn mày: “Vì sao lại uống nhiều bia như vậy?”
“Lâu rồi không uống…” - Quý Ức đưa một chai rượu mới khui cho Hạ Quý Thần: “… Anh muốn uống một ít không?”
Hạ Quý Thần do dự trong chốc lát rồi cũng nhận lấy.
Quý Ức lại khui một chai rượu khác, giơ về phía Hạ Quý Thần, sau đó đưa lên miệng uống ừng ực.
Hạ Quý Thần muốn cản cô, anh mấp máy môi nhưng không lên tiếng, mà chăm chú nhìn cô uống.
Quý Ức uống khoảng nửa chai, cô đưa tay quẹt miệng sau đó nhìn Hạ Quý Thần vẫn cầm chai bia trong tay, thấy anh không nhúc nhích, cô nhịn không được hỏi: “Sao anh không uống?”
Hạ Quý Thần đưa chai bia lên miệng, ngửa cổ uống một ít.
Anh vừa định dừng lại, thì Quý Ức lại giơ chai bia về phía anh, Hạ Quý Thần đành phải uống cùng cô.
Quý Ức bỏ chai bia xuống trước, cô chăm chú nhìn yết hầu đang lên xuống của anh, đợi Hạ Quý Thần uống xong, cô không nhịn được lên tiếng: “Em nghe nói, anh… phải rời khỏi Bắc Kinh?”
Hạ Quý Thần trầm mặc trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu, đáp: “Ừ.”