Trong phòng không mở đèn, Quý Ức không biết mình đã ở trong trạng thái khổ sở ấy bao lâu, cô chỉ biết khi cô bình tĩnh lại, bên ngoài phòng đã là một mảng đen kịt.
Cô cầm điện thoại xem đồng hồ.
Đã 9 giờ tối.
Sau khi từ đoàn phim trở về, Quý Ức đã nằm lì trên giường gần sáu tiếng.
Giờ này nhà hàng của khách sạn cũng đã đóng cửa Quý Ức vẫn chưa ăn cơm chiều, ngày mai còn phải quay phim, nếu để bụng đói thì có khi lại xảy ra vấn đề, lỡ tiến độ ghi hình.
Nghĩ vậy, Quý Ức đưa tay mở đèn, sau đó bò xuống giường tìm ví tiền, đi ra ngoài.
Đi vào siêu thị của khách sạn, Quý Ức mua hai cái bánh mì, khi tính tiền đúng lúc đi ngang qua quầy rượu, cô chần chừ trong chốc lát rồi ngồi xổm xuống, chọn lấy loại rượu mà trước đây mình từng uống, mùi vị cũng không tệ, Quý Ức cầm lấy mười chai.
Trở về phòng khách sạn, Quý Ức xé bọc bánh mì để lấp đầy cái bụng trước, sau đó khui một chai rượu, ngồi trên sàn nhà gần cửa sổ, cô nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, một mình uống rượu.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng Quý Ức uống bia ừng ực, ngoài ra không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Bầu không khí yên ắng như thế lại khiến Quý Ức cảm thấy có chút nặng nề, cô nhặt điện thoại trên sàn, chọn nút mở nhạc rồi mở bừa một ca khúc.
Nghe một ca khúc sôi động, Quý Ức lại khui thêm một chai bia.
Vốn dĩ cô cho rằng uống say rồi có thể ngủ một giấc thật ngon, nhưng không ngờ, càng uống trong lòng cô lại càng khó chịu.
Đến cuối cùng, Quý Ức vừa rót bia vừa rơi nước mắt lã chã.
Không biết đã phát đến ca khúc thứ mấy trong list nhạc, bỗng nhiên có một giai điệu quen thuộc vang lên.
Quý ức chợt dừng lại, sau đó nghe thấy giọng nói của Hạ Quý Thần phát ra từ điện thoại di động.
“Chỉ cần cảm thấy chân thành là đủ, không cần những lời ước hẹn ngây ngô. Vốn tưởng rằng có thể ở bên em như thế, đằng nào thì tôi cũng chẳng có nơi để quay về.”
Mấy ngày trước lúc Đường Họa Họa sắp xếp lại nội dung lưu trong di động thì vô tình gửi sang cho cô, đó là hôm sinh nhật Quý Ức năm ngoái, cô nàng đã thu âm lại.
Sau khi Tiểu Họa gửi sang cho cô, cô vẫn luôn để trong điện thoại.
Trong khoảng thời gian này, vì anh nên tâm trạng cô rất tồi tệ, cô sợ mình không khống chế được cảm xúc nên từ đầu đến cuối đều không dám nghe. Không ngờ rằng, hôm nay tiện tay mở bừa thì trong thư viện nhạc lại có bài này.
“Tôi bằng lòng đứng ở cách em phạm vi vài dặm, ít nhất có thể cảm nhận được những vui buồn của em…”
Quý Ức vừa mới ngừng khóc, nghe đến đây, nước mắt cô lại trào ra lần nữa.
Hạ Quý Thần, anh biết không? Em của hôm nay cũng giống như những ca từ trong bài hát này, muốn được cách anh vài bước, yêu hay không yêu cũng không quan trọng, cho dù mãi mãi không thể nói lời yêu cũng không sao, chỉ cần có thể vô tình nhìn thấy anh ở phía xa xa là được. Nhưng hôm nay anh phải rời khỏi Bắc Kinh, thậm chí hi vọng xa vời này cũng vụt mất…
“Yêu hay không yêu cũng chẳng sao, em muốn như thế nào tôi cũng sẽ chấp nhận. Bởi vì tôi yêu em, là chuyện của riêng tôi…”
Quý Ức hoàn toàn không thể nghe nổi nữa, cô cầm điện thoại nhanh chóng ấn tạm dừng.
Cô ra sức cầm điện thoại nhịn không nổi nên toàn thân run lên, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Cô ngẩn người hai giây, sau đó mới ý thức trong điện thoại vọng ra âm thanh gì đó, cô đưa mắt nhìn, hóa ra lúc nãy cô nắm điện thoại chặt quá nên ngón tay đã vô tình ấn vào phím gọi…
Nghĩ vậy, Quý Ức liếc nhìn màn hình một cái.
Vừa nhìn thấy ba từ “Hạ Quý Thần”, cả người Quý Ức cứng đờ không kịp phản ứng, đường dây được kết nối rất nhanh, bên trong điện thoại vọng ra giọng anh nói rất nhẹ: “Tiểu Ức?”