Bây giờ mối quan hệ giữa cô và anh cũng xem như đã cắt đứt, thậm chí còn không thể ở chung một thành phố, sợ rằng sẽ giống hệt như bốn năm chia cách kia, hai người không thể xuất hiện cùng một lúc nữa?
Một khi anh rời đi, sợ rằng kiếp này anh và cô gặp mặt nhau cũng khó…
Ở trong cùng một thành phố, dù cho không liên lạc nhưng thành phố nhỏ như vậy, ngẫu nhiên còn có thể gặp mặt một lần.
Nghĩ đến sau này, ngay cả điều xa vời ấy cũng không có, cảm giác đau buồn tràn đầy trong lòng Quý ỨC.
“Chị Quý Ức?” Thợ trang điểm đã tìm thấy son môi, cô ta dùng cọ chuẩn bị bôi son cho Quý Ức thì thấy cô cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen, nhịn không được nên lên tiếng gọi cô.
Quý Ức không phản ứng.
Thợ trang điểm đành phải lớn tiếng gọi thêm lần nữa: “Chị Quý Ức? Chị Quý Ức?”
Gọi liền mấy lần, thợ trang điểm thấy Quý Ức vẫn giữ bộ dạng không quan tâm, cô ta lay nhẹ bả vai Quý Ức.
Quý Ức ngồi bất động trước bàn trang điểm một lúc lâu, sau đó cảm thấy có người lay lay bả vai mình, lúc này cô mới từ từ quay đầu nhìn về phía thợ trang điểm.
Cô mờ mịt nhìn thợ trang điểm “ừ” một tiếng, sau đó Quý Ức tưởng rằng thợ trang điểm đã trang điểm xong cho mình, cô cảm thấy có lỗi “ồ” một tiếng rồi nói “cảm ơn”, toan đứng dậy.
“Chị Quý Ức, son môi còn chưa bôi này!” Thợ trang điểm vội vàng lên tiếng.
Quý Ức dừng bước, dường như không hiểu lời nói của thợ trang điểm có ý gì, qua vài giây sau, cô mới chậm chạp nhìn thợ trang điểm và hỏi một câu “Vậy sao?”, sau đó quay trở lại ghế ngồi.
Vì để màu môi trở nên đồng đều nên thợ trang điểm bôi lên hai lớp.
Sau khi kết thúc, thợ trang điểm nhỏ giọng nói với Quý Ức: “Chị Quý Ức, xong rồi.”
Quý Ức nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, đừng nói đứng dậy, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.
Thợ trang điểm đặt son xuống, quay đầu thấy Quý Ức vẫn ngồi trên ghế mà chưa rời đi, cô ta lại lên tiếng: “Chị Quý Ức?”
Lần này Quý Ức nghe thấy tiếng thợ trang điểm gọi, cô từ từ quay đầu về hướng phát ra tiếng động.
Lúc này thợ trang điểm mới phát hiện ra sắc mặt Quý Ức nhợt nhạt đến dọa người: “Chị Quý Ức, chị làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế, không thoải mái ở đâu à?”
Vẫn giống như lúc nãy, đầu óc Quý Ức vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn, thợ trang điểm nói xong, một lúc sau cô mới lắc đầu. Quý Ức đứng dậy, không nói tiếng nào mà chỉ đi về phía ghế nghỉ ở cách đó không xa.
Điện thoại của Quý Ức vẫn đặt trên bàn trang điểm lúc thoa son, cô không cầm nó theo.
Thợ trang điểm thấy vậy vội vàng gọi cô: “Chị Quý Ức, điện thoại của chị này.”
Quý Ức quay đầu, rõ ràng điện thoại đặt ngay trong tầm mắt nhưng cô vẫn cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn trang điểm thật lâu, dường như không nhìn thấy điện thoại của mình.
Thợ trang điểm thật sự không thể nhịn nổi nữa, cô ta cầm điện thoại đưa đến trước mặt Quý Ức, lúc này cô đờ đẫn “Ừ” một tiếng, đưa tay nhận điện thoại.
Ngồi ở ghế nghỉ, Trang Nghi đưa cho Quý Ức một chai nước đã cắm sẵn ống hút, Quý Ức nhận lấy cầm trên tay, không hề uống một ngụm nào.
Trang Nghi nói với cô mấy câu, cô đều không chú ý nghe, chỉ thỉnh thoảng gật nhẹ đầu qua loa.
Đạo diễn nhanh chóng cho người sang đốc thúc, gọi diễn viên vào phim trường, chuẩn bị bắt đầu quay.
Trước khi quay, đạo diễn nói lại một lượt vai trò của từng diễn viên.
Cho đến khi tất cả diễn viên đều chuẩn bị sẵn sàng, Quý Ức vẫn đứng ngây ra không nhúc nhích.