Hạ Quý Thần không lên tiếng, bưng ly trà trước mặt lên cụng ly với Quý Ức, sau đó hai người không hẹn mà cùng đưa ly trà lên miệng.
Lúc uống trà, vì muốn che giấu tâm tình trong đáy mắt, Quý Ức nhắm mắt.
Hạ Quý Thần, ngày cá tháng Tư vui vẻ, những lời em vừa nói, nó không phải của kẻ ngốc.
“Hạ Quý Thần, anh có biết người em thầm yêu là ai không? Nếu anh không biết điều đó, hãy nhớ lại ba chữ đầu tiên trong câu nói vừa rồi của em.”
Hạ Quý Thần, người em thầm yêu là Hạ Quý Thần.
Lúc ly trà dính trên môi, Hạ Quý Thần vô thức đưa mắt nhìn xuống, theo sau đó là tâm tình đau buồn hiện lên trong lòng anh.
Quý Ức, ngày cá tháng Tư vui vẻ, những lời anh vừa nói, cũng không phải đang nói dối.
“Em có biết, cái gì gọi là ngoài ý muốn không? Nó chính là, anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ yêu em, nhưng anh đã yêu em.
Quý Ức, người anh yêu vẫn luôn là em."
----
Sau khi Trình Vị Vãn ra khỏi quán rượu, đứng ven đường đón một chiếc xe taxi, đi tứ hợp viện Nam Thành.
Từ năm trước, sau khi cô suýt nữa bị người ta cưỡng bức ở chỗ này, vùng tứ hợp viện Nam Thành trở thành nơi cấm kỵ trong lòng cô.
Sau một thời gian dài như vậy, trở lại nơi này, Trình Vị Vãn phát hiện nỗi hoảng sợ trong lòng mình vẫn không thuyên giảm chút nào.
Chỉ là trước đây khi cô nghĩ đến việc đã qua, lúc cảm thấy hoảng sợ thì sẽ nghĩ ngay đến Hàn Tri Phản, những lúc ấy sự hoảng sợ đó sẽ trở thành những điều hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, những gì cô có ngoài nỗi hoảng loạn ra, cũng chỉ còn lại nỗi quặn đau như giày xéo.
Trình Vị Vãn nhìn tứ hợp viện nằm thật sâu trong hẻm nhỏ, nhìn một lúc lâu mới lấy hết can đảm bước vào.
Khoảng cách giữa cô và nơi ngày xưa suýt chút nữa cô đã xảy ra chuyện càng ngày càng gần, bước chân Trình Vị Vãn càng ngày càng chậm, ngực cũng càng ngày càng chịu những áp lực nặng nề.
Lúc chỉ còn cách khoảng mười mét, Trình Vị Vãn dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào con hẻm không một bóng người trước mặt một lúc, hít một hơi rồi bước về phía trước.
Ngày hôm đó, ở nơi đây cô đã bị người đàn ông kia đè mặt vào bức tường, quần áo của cô bị xé rách, tay hắn còn chạm vào làn da của cô…
Hình ảnh từ những chuyện cũ thoáng hiện lên trước mắt Trình Vị Vãn, cơ thể cô khẽ run rẩy.
Ngay lúc cô cho rằng mình đã xong rồi thì người đàn ông dừng động tác, sau đó buông cô ra. Sau đó cô đắm chìm trong sợ hãi, ý thức không hoàn toàn tỉnh táo, chỉ nghe xung quanh có chút ồn ào, mãi đến khi Tiểu Ức gọi mình cô mới ngẩng đầu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về chỗ đó…
Trình Vị Vãn bước vài bước về phía nơi cô đang nhìn, sau đó ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay chạm vào mặt đất bẩn thỉu.
Hàn Tri Phản đã nằm ở chỗ này, dưới đầu hắn đều là máu, cô nhìn hắn, đôi môi run lên một lần nữa.
Nếu không phải Quý Ức gọi cô, cô cũng không biết nên xem xét hay băng bó vết thương cho hắn như thế nào nữa.
Trái tim của cô vào đêm đó, trên mảnh đất này, đã bắt đầu thuộc về hắn.
Trình Vị Vãn ngồi xổm trên mặt đất cho đến khi trời tối cô mới đứng lên.
Sau khi chờ cơn tê dại trên đùi biến mất, cô bước khỏi tứ hợp viện, đón một chiếc xe taxi đến bệnh viện.
Đi đến phòng nhập viện ở tầng dưới, Trình Vị Vãn ngẩng đầu đếm hết số tầng rồi đếm số phòng bệnh, sau đó ngừng lại trước cửa sổ phòng bệnh trước kia Hàn Tri Phản đã ở.
Bây giờ, hẳn đã đổi người bệnh khác trong phòng, đèn sáng, trên cửa sổ luôn có bóng người quét qua.
Trong đời cô, lần đầu tiên đã qua đêm với một người đàn ông trong cùng một phòng, chính là gian phòng này