“Quý Ức tiểu thư, nếu như thật sự vì muốn tự lăng xê mình, thì cô không cảm thấy cách làm của mình khiến người khác khó có thể tiếp nhận à?”
“Quý Ức tiểu thư...”
Gần như tất cả đều mở miệng cùng lúc. Ngoại trừ câu hỏi mở đầu, Quý Ức có thể nghe được rõ ràng. Còn lại những câu phía sau... hầu hết đều bị lẫn lộn, đan xen vào nhau khiến cô không thể nào nghe rõ được rốt cuộc là bọn họ đang nói gì.
Các phóng viên thấy Quý Ức không trả lời, có người bắt đầu hỏi các vấn đề sắc bén và cay độc hơn.
“Quý Ức tiểu thư, cô im lặng có nghĩa là thừa nhận đúng không?”
“Quý Ức tiểu thư, cho hỏi người bên cạnh cô chính là mẹ cô sao? Vậy thì có thể hỏi bà Quý một vấn đề hay không? Lúc con gái mình còn nhỏ, chả lẽ bà không dạy bảo cô ấy rằng ăn cắp là hành vi vô đạo đức hay sao?”
“Đúng vậy, bà Quý, bà có thể nói cho chúng tôi biết lúc bà thấy cách diễn xuất của con gái bà là ăn cắp bản quyền từ người khác, bà có cảm thấy xấu hổ hay không?”
Có phóng viên bất chợt quay sang hỏi bà Quý, sau đó, tất cả các microphone đều tập trung đến trước mặt bà.
Quý Ức vốn còn đang ngẩn ra khi đột nhiên cô và mẹ bị mọi người vây quanh, lúc này, nghe thấy rất nhiều câu hỏi bất chợt đổ dồn về phía bà Quý, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo lại.
Gần như không chút do dự, cô đã bước lên trước một bước, chắn trước người mẹ: “Thực xin lỗi, có bất kỳ câu hỏi nào, các vị có thể hỏi tôi, đừng kéo người nhà của tôi vào, xin cám ơn.”
Nói xong, Quý Ức định dẫn mẹ đi vào thang máy, quay trở về thẩm mỹ viện. Sau đó cô liên hệ với Trang Nghi, nhờ cô ấy nghĩ biện pháp đưa mình và mẹ thoát khỏi những phóng viên này.
Nhưng dường như những người này biết ý định của Quý Ức, cho nên đã vượt lên trước, ngăn cản đường lui của hai mẹ con cô. Chỉ trong chốc lát, Quý Ức và bà Quý đã bị vây ở giữa.
“Quý Ức tiểu thư, cô đã lên tiếng, vậy xin cô hay trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi.”
Thấy Quý Ức rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, phóng viên lập tức duỗi thẳng tay, đưa microphone đến gần Quý Ức và bà Quý hơn.
Bị ép vào trong, Quý Ức và bà Quý không có đường lui, thấy vậy, Quý Ức đành lên tiếng đáp lại câu hỏi của phóng viên: “Ngại quá, hôm nay tôi không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, xin mọi người nhường đường.”
Phóng viên đâu chịu buông tha cho cô. Quý Ức vừa nói xong, thì một loạt câu hỏi lại ùn ùn kéo đến.
Chuyện của Quý Ức gây ầm ĩ trên mạng, mọi người đều biết, cho nên phóng viên muốn phỏng vấn cô cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô và mẹ đến thẩm mỹ viện vốn là quyết định đột ngột. Dù cho thật sự có phóng viên theo dõi cô, thì cũng sẽ chỉ có riêng lẻ một, hai người, hoàn toàn không có khả năng bị cả một đám người bao vây như hiện tại. Thế nên, chuyện này chỉ có một khả năng xảy ra... chính là có người đã tiết lộ hành tung của cô.
Có thể liên hệ nhiều phóng viên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, e rằng ngoại trừ Thiên Ca, người mà cô đã gặp ở thẩm mỹ viện lúc trưa, sẽ không có người thứ hai...
Quý Ức hiểu rõ, tình cảnh của cô hiện tại, nếu không có viện binh, thì sợ là không thể nào thoát khỏi đám phóng viên này.
Cô không mang theo điện thoại, nên chỉ có thể mượn đỡ điện thoại của mẹ.
Sau khi mở khóa điện thoại, Quý Ức mới nhớ ra là cô không thuộc số điện thoại của Trang Nghi. Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua một loạt những cái tên có thể giúp mình thoát khỏi nguy cơ lần này, nhưng ngoại trừ nhớ số điện thoại của Hạ Quý Thần thì không còn ai khác.
Nếu như không có chuyện xảy ra lúc chiều, thì ắt hẳn cô sẽ không chút do dự gọi điện cho Hạ Quý Thần.