Năm giây, Quý Ức chọn hồi sinh tướng, cô vừa bước ra khỏi cột hồi sinh thì điện thoại lại tiếp tục vang lên âm thanh nhắc nhở, đồng thời, điện thoại cũng rung lên liên tục.
Vì vậy, hồi sinh chưa đến một phút, Quý Ức vừa mới gia nhập chiến đấu, đừng nói là giết người, ngay cả đánh giúp cô còn chưa kịp làm thì đã bỏ mình lần nữa.
Quý Ức hiểu rõ đây chỉ là một trò chơi, chủ yếu là giải trí, nếu cô thật sự nổi giận thì chẳng khác nào đánh mất ý nghĩa của game. Thế nhưng cứ bị người kia quấy rối như vậy, ba lần bốn lượt chết, trong lòng cô ít nhiều vẫn có hơi khó chịu.
Quý Ức miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc trong lòng. Sau khi kết thúc trận đấu với chiến tích “0-8-2”, Quý Ức nhận được thông báo bại trận từ hệ thống, đồng thời, cũng nhận được thông báo cô bị đồng đội report, bị trừ năm điểm tin cậy. Tâm trạng Quý Ức càng tệ hơn, cô không chút do dự ấn mở thông báo nhắc nhở của hệ thống.
Tin nhắn “Truy phong thiếu niên” gửi cho cô đúng hai trang thông báo.
“Biểu muội, anh kéo em nhé, anh là vương giả của mùa giải trước đấy.”
“Biểu muội, em muốn có điểm CP (*) không?”
“Biểu muội...”
Quý Ức rất ít khi mắng người, nhưng lần này cô lại nhịn không được thầm mắng một câu. Cô tức giận gõ từng chữ trên màn hình, định nhắn lại cho “Truy phong thiếu niên” hai câu.
Nhưng trong lúc gõ chữ, cô lại cảm thấy so đo với một người lạ như vậy quả thực không đáng, nên dứt khoát xóa hết những chữ vừa mới gõ.
Hạ Quý Thần tắm rửa xong, anh vừa cầm khăn lau tóc vừa bước ra khỏi phòng nghỉ, liếc thấy Quý Ức đang gõ mạnh lên màn hình điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ bực dọc.
Động tác trên tay của Hạ Quý Thần thoáng dừng lại: “Sao vậy?”
Nghe giọng Hạ Quý Thần, Quý Ức ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, sau đó theo thói quen, cô mở miệng tán gẫu với anh như mọi ngày: “Ở trong game em gặp phải một tên bị tâm thần, trong lúc em và Đường Họa Họa chơi, hắn ta cứ liên tục gửi tin nhắn cho em, khiến em chết mất tám lần. Thật là tức quá mà!”
Quý Ức còn chưa nói hết, Hạ Quý Thần đã bước đến đứng bên cạnh cô.
Từ trên cao nhìn xuống, Hạ Quý Thần liếc nhìn thấy mấy chữ “Biểu muội, em muốn có điểm CP không?” trên màn hình.
Anh nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên sự sắc bén.
Quý Ức không phát giác được ánh mắt của Hạ Quý Thần có sự thay đổi, cô vẫn tiếp tục xóa chữ trên màn hình, sau đó đưa tên của “Truy phong thiếu niên” vào sổ đen. Bất chợt, Hạ Quý Thần đưa tay qua, rút điện thoại trên tay cô.
“Sao vậy?” Quý Ức vô thức ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần tiện tay ném khăn mặt lên sofa, sau đó ngồi xuống cạnh Quý Ức, vừa hờ hững đáp lại cô một câu “Chọc tức hắn!” vừa gõ chữ, nhắn tin trả lời “Truy Phong thiếu niên”: “Được, cùng chơi đi.”
Hạ Quý Thần nhanh chóng nhận tổ đội với “Truy phong thiếu niên”, cùng nhau vào game.
Hạ Quý Thần không chơi game này, nhưng lúc trước, khi anh nằm viện có thấy Quý Ức chơi, nên cũng nắm rõ được quy tắc trong game.
Lúc chọn tướng, Hạ Quý Thần bấm đại vào mấy vị tướng, nhìn sơ qua kỹ năng, cuối cùng anh chọn một tướng xạ thủ.
Thời niên thiếu, anh thường xuyên trốn học, đoạn thời gian đó, gần như mỗi ngày anh đều ngồi trong tiệm Internet chơi game. Cho nên loại game trên điện thoại như thế này, đối với Hạ Quý Thần, quả thật là rất dễ dàng. Vào game, Hạ Quý Thần quen tay phát động kỹ năng tiêu diệt quái hoang dã, rồi mới bắt đầu đánh binh kiếm tiền.
***
(*) CP: tên viết tắt của cụm từ Champion Point – Điểm tướng. Điểm này dùng để đánh giá trình độ người chơi. Tỉ lệ cộng điểm CP chỉ áp dụng trong trường hợp tổ đội từ 2 người chơi trở lên.