Đầu ngón tay đang nắm vô-lăng của Hạ Quý Thần âm thầm xiết chặt.
Anh vẫn như cũ, không tiếp lời Quý Ức, chuyên chú nhìn về phía trước, vẻ mặt anh lúc này có hơi lạnh lùng.
Quý Ức không quá để ý đến Hạ Quý Thần, cô vừa tiếp tục xem những bình luận mắng chửi Thiên Ca trên weibo, vừa trò chuyện cùng anh. Giọng của cô không giấu được vui sướng: “Gần đây, Thiên Ca vẫn luôn xuất hiện với hình tượng dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa trước công chúng. Bây giờ thì hình tượng đó bị sụp đổ thê thảm như vậy, sợ là đêm nay, toàn đội của cô ta đều không được ngon giấc!”
Quý Ức vừa nói xong, cô liếc nhìn qua kính chắn gió phía trước, thấy một buồng điện thoại công cộng ở ven đường. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên sự việc xảy ra một tháng trước, trong khi ghi hình chương trình nghệ thuật tổng hợp, cô sơ ý té ngã nên bị trật chân, đêm đó, Thiên Ca đã gọi điện thoại cho cô diễu võ giương oai. Nghĩ đến đây, Quý Ức vội la lên: “Dừng xe!”
Cô đột ngột la lên như vậy, Hạ Quý Thần không kịp phản ứng, tốc độ xe vẫn chưa giảm.
Quý Ức đưa tay nắm tay anh, giọng có vẻ rất sốt ruột: “Hạ Quý Thần, dừng xe, dừng xe!”
Hạ Quý Thần đạp mạnh phanh.
Cả người Quý Ức thoáng nghiêng về phía trước. Xe ngừng lại, cô lập tức tháo đai an toàn, vội bước xuống xe.
Ngay cả cửa cũng không đóng, cô đã chạy tới buồng điện thoại công cộng. Đi được mấy bước, sực nhớ là mình không có tiền lẻ, cô lại quay trở lại: “Hạ Quý Thần, anh có tiền xu không?”
Mặc dù không hiểu Quý Ức muốn làm gì, nhưng Hạ Quý Thần vẫn lấy ra một ít tiền lẻ đưa cho cô.
Quý Ức cầm lấy, chưa kịp nói gì đã chạy đến buồng điện thoại công cộng.
Hạ Quý Thần ngồi trong xe, thông qua kính xe, chăm chú nhìn Quý Ức dùng điện thoại công cộng. Một lát sau, rốt cuộc anh cũng tắt máy xe, tháo đai an toàn, bước xuống đi đến buồng điện thoại công cộng kia.
----
Quý Ức lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại cá nhân của Thiên Ca, sau đó dùng điện thoại công cộng gọi cho cô ta.
Đúng như Quý Ức đã nói với Hạ Quý Thần lúc trên xe, Thiên Ca quả thật đang ở trong tình trạng vô cùng hỗn loạn. Chuông điện thoại của cô ta vẫn reo không ngừng, hầu hết đều là điện thoại của phóng viên gọi đến, cho nên lúc nhận điện thoại của Quý Ức, cô ta cũng chẳng quan tâm là ai gọi đến, lập tức nói thẳng: “Thực xin lỗi, tôi nói rồi, tôi không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào hết!”
Quý Ức thong thả đợi Thiên Ca nói hết câu, sau đó, nhân lúc cô ta chưa cúp máy, cô nhẹ giọng lên tiếng: “Là tôi.”
Tình cảnh này hoàn toàn giống với lúc trước, khi Thiên Ca gọi cho Quý Ức.
Chỉ hai chữ đơn giản lại có thể khiến cho Thiên Ca ở đầu dây bên kia lập tức trở nên im lặng.
Quý Ức biết chắc là Thiên Ca đã nhận ra giọng của cô. Cô cũng biết cô ta sẽ không cúp máy, cho nên không nghe Thiên Ca nói gì, cô cũng không nóng vội, cứ cầm ống nghe điện thoại, ung dung chờ đợi.
Một lúc sau, trong điện thoại vang lên tiếng của Thiên Ca, so với tiếng nói mạnh mẽ vừa nãy, thì bây giờ giọng cô ta có hơi lạnh: “Cô gọi điện tới làm gì?”
“Không có gì, tại vì tôi nghe nói cô bị người ta mắng rất thảm, cho nên gọi điện xem cô thế nào thôi!” Quý Ức lười biếng dựa vào buồng điện thoại, cô học theo giọng điệu của Thiên Ca lúc trước, tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc, tiếp tục nói: “Tôi còn nghe nói là Thi Dương vì cô mà nằm cũng trúng đạn. Hình như là fans hâm mộ của anh ta đang có ý kiến rất nhiều về cô đó!”