Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, vờ như là đang quan sát biểu cảm của hai người, nhưng môi cô lại mấp máy, hạ giọng đến mức thấp nhất, nói vào tai Thiên Ca: “Cô biết tại sao đêm nay Trình Kha lại rời khỏi đêm tiệc từ thiện BL không?”
Quý Ức vừa nói xong, cô nhìn thấy rất rõ vẻ mặt sững sờ của Thiên Ca trên màn hiện điện thoại.
Nhưng Thiên Ca đã lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, nên cô ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, chỉ trong một cái chớp mắt, trên mặt cô ta đã được thay thế bằng một nụ cười dịu dàng.
Quý Ức ấn nút chụp ảnh, cô giơ điện thoại lên trước mắt, động tác giống như là đang xem lại ảnh vừa chụp, nhưng thực ra là lấy bức ảnh chụp màn hình weibo của Thiên Ca bốn năm trước, đưa tới trước mặt cô ta. Đợi cô ta xem xong, Quý Ức mới lên tiếng: “Chị Thiên Ca, tấm ảnh này chụp không được tốt, chúng ta chụp thêm hai cái nữa, có được không?”
Quý Ức nói xong, lại ấn mở camera lần nữa, giơ lên đối diện Thiên Ca và cô.
Giống như vừa nãy, cô vẫn thể hiện thái độ vô cùng yêu thích Thiên Ca, chu môi hôn cô ta, nhưng miệng thì vẫn nhẹ nhàng phát ra từng chữ mà chỉ hai người có thể nghe thấy: “Bởi vì tôi đưa tấm hình đó cho Trình Kha xem, tôi còn nói với Trình Kha, cô và tôi là bạn tốt, lần tới, nếu chúng ta gặp mặt, sẽ bảo cô hẹn anh ta ra.”
Quý Ức hiểu rất rõ Thiên Ca, liếc vào màn hình, thấy cô ta khẽ nhíu mày, cô biết, cô ta đã hiểu rõ ý cô.
“Cho nên, Trình Kha mới rời khỏi đêm tiệc, bởi vì anh ta nghĩ là cô muốn mượn anh ta để tự lăng xê mình.” Quý Ức nói xong, ngón tay linh hoạt ấn vài cái lên nút chụp ảnh, rồi mới nhích đầu, kéo giãn khoảng cách với Thiên Ca.
Quý Ức gần như không cho Thiên Ca bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cô đã mở miệng: “Chị Thiên Ca, đã chụp xong, chị xem mấy cái ảnh này đi, cái nào chị thấy không thích hợp, em sẽ xóa đi.”
Quý Ức biết rõ giờ phút này chắc chắn Thiên Ca đang rất khó chịu, cô cũng dám khẳng định là cô ta hận không thể né xa cô ra, tìm một chỗ vắng người, hung hăng trút giận.
Nhưng cô sẽ không cho cô ta có cơ hội làm như vậy, bởi vì trò hay phía sau, cần phải để cô ta ngẹn một bụng lửa thì mới diễn tốt được.
Quý Ức đưa điện thoại di động đến trước mặt Thiên Ca, nhìn giống như đang thảo luận về mấy tấm ảnh vừa chụp với cô ta, nhưng thật ra là cô tiếp tục thêm mắm dặm muối nói: “Tôi nghe nói là cô vẫn luôn muốn hợp tác với Trình Kha đúng không? Nhưng mà lần này thì coi bộ không quay phim cùng được rồi…”
Quý Ức đứng khá gần Thiên Ca, nên cô có thể cảm giác rất rõ cô ta đang căng thẳng.
Khi nghe Thiên Ca mở miệng nói một chữ “Không”, Quý Ức lập tức cướp lời: “Ôi, chị Thiên Ca, tấm hình này, trông chị đẹp quá!”
Đối mặt với sự tán thưởng của Quý Ức, Thiên Ca chỉ có thể mỉm cười, cố gắng nuốt mấy chữ “Ngại quá, tôi muốn đi rửa tay” vào bụng.
Quý Ức thừa dịp tiến gần lại, nói bên tai Thiên Ca, cô nói rất nhanh: “Đúng rồi, còn có một chuyện, tôi quên nói với cô, có lẽ cô cũng không biết, lúc tôi nói với Trình Kha xong, thái độ của anh ta rất lạnh lùng! Tôi nghĩ sau này mà thấy tên cô, hẳn là anh ta sẽ trốn thật xa đó!”
Nói xong, Quý Ức nghiêng đầu giơ ly rượu về phía Thiên Ca, tươi cười nói: “Chị Thiên Ca, cảm ơn chị đã chụp ảnh chung với em, hi vọng tương lai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác như trong “Tam Thiên Si” vừa rồi.”