Đối mặt với câu hỏi của Tô Hàn, Hạ Quý Thần nhắm hờ mắt, giống như chưa từng nghe thấy gì, chỉ đứng yên tĩnh một bên hút thuốc.
“Anh Thần... anh thích cô ấy thì chỉ cần nói cho cô ấy biết rồi mạnh mẽ theo đuổi. Anh không nói... làm sao cô ấy biết anh thích cô ấy? Nếu có một người đàn ông khác chủ động hơn theo đuổi nàng, đến lúc đó anh chỉ có khóc!”
Đầu ngón tay Hạ Quý Thần đang cầm điếu thuốc khẽ run lên, ánh mắt lãnh đạm đó chợt lóe lên.
Anh chỉ phản ứng lại một chút xíu, sau đó vẫn không nói chuyện, chỉ thấy đưa thuốc lên hút tiếp.
“Anh Thần... lúc này là lúc nào rồi mà anh còn đùa giỡn như vậy? Vậy được, anh không nói... em sẽ giúp anh nói! Anh không theo đuổi... em sẽ nghĩ biện pháp giúp anh theo đuổi!” - Nói xong, Tô Hàn mang theo vài phần tức giận, xoay người đi về phía phòng đặt.
“Theo đuổi? Cậu nghĩ rằng tôi không muốn theo đuổi sao?” - Hạ Quý Thần trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi nằm mơ cũng muốn theo đuổi cô ấy, tôi hận không thể mỗi ngày có thể đứng ký túc xá mua đồ ăn sáng cho cô. Những lúc trời mưa nặng hạt, có thể đến đưa cho cô ấy cây dù, vào những lúc cơ thể cô ấy không khỏe, có thể đưa cô ấy đi bệnh viện…”
Tô Hàn ngừng lại, cũng không quay đầu nhìn Hạ Quý Thần.
“Ta ngay cả suy nghĩ đến việc tỏ tình cũng đã nghĩ xong, ngay cả nói cho cô biết thế nào cũng đã nghĩ sẵn trong đầu vô số lần,. Nhưng mà Tô Hàn à, cậu biết không? Tôi sợ sau khi nói ra, cô ấy sẽ một lần nữa rời khỏi tôi, vì cô ấy sợ việc cô ấy thích anh Hạ Dư Quang sẽ gây khó xử.”
Nghe được câu nói sau cùng, Tô Hàn chợt quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Anh Thần, anh nói… Quý Ức, cậu ấy… thích anh Dư Quang?”
Hạ Quý Thần lại giống như không nghe câu hỏi của hắn, không đáp lại.
Anh ấy nhìn một bức tranh mỹ nữ được treo trên tường đối diện, trên mặt đầy vẻ bi thương, cảm xúc biến hóa, nhìn không đoán ra được.
Anh ấy giống như càng suy nghĩ càng cảm thấy đau khổ cùng cực, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi sâu. Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi quay đầu nhìn Tô Hàn: “Tô Hàn…”
Giọng nói anh ấy càng lúc càng bi thương: “Anh đã từng hối hận vì chuyện mình đã làm chưa? Chính là cái loại hối hận đến nỗi đến bản thân mình còn không có cách nào tự tha thứ được.”
--------
Trong phòng đặt chỉ còn một mình Quý Ức.
Cô thấy mấy túi đồ ăn vặt mà Tô Hàn vừa ra ngoài mua về, mở ra rồi chọn vài món mình thích, ăn mỗi thứ vài miếng. Sau đó cô thấy bụng đã no thì dừng lại, rút khăn tay, lau sạch khóe miệng.
Quý Ức ngồi trên ghế, lướt một vòng Weibo, thấy cũng không có gì hấp dẫn, liền chán nản cất điện thoại đi.
Có lẽ do ngay lúc mấu chốt, lời của Tô Hàn lại bị Hạ Quý Thần vô duyên vô cớ cắt ngang làm cho trong lòng cô càng thêm hiếu kỳ. Cô đang rảnh rỗi, liền lôi chuyện “em Khả Nhạc” ra suy nghĩ.
Từ trong lời nói của Tô Hàn cho thấy được rằng Khả Nhạc không phải là một bí mật, cô đáng lý phải biết..
Quý Ức cau mày, suy nghĩ một hồi lâu cũng không đoán ra được cô gái nào có quan hệ gần gũi với Hạ Quý Thần như thế. Cuối cùng cô khẽ lắc đầu, không đoán ra, cô liền chuẩn bị vài cái tên để khi nào Tô Hàn quay lại sẽ hỏi anh ta.
Hai người cũng không biết đi ra ngoài nói chuyện gì, một lúc lâu rồi vẫn chưa trở lại. Quý Ức lại muốn đi rửa tay nên ra nói với phục vụ khoan dọn dẹp bàn, họ vẫn chưa dùng xong. Sau đó cô đi dọc theo hành lang, đi về phía nhà vệ sinh.
Đi khoảng được 20 mét, ngay khúc cua ở hành lang, Quý Ức chưa kịp cất bước quẹo thì đã nghe thấy giọng nói của Tô Hàn và Hạ Quý Thần.
Thật khéo… Hai người đó đang ở chỗ này sao?