“Thật ra em cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng anh Dư Quang biết không, từ ngày đầu tiên em vào đoàn phim, gần như mỗi ngày đều đói bụng; em ăn mì tôm, ăn vào liền ói ra; em muốn đi nhà vệ sinh, nhà vệ sinh luôn có người; vì không muốn làm chậm trễ đoàn quay phim, em chỉ có thể nhịn; nhịn một lần lại một lần, cho đến khi bụng dưới đau nhức. Sau này, em cũng không dám uống nước, như vậy sẽ không cần phải đi nhà vệ sinh, cũng sẽ không gặp phải tình huống như vậy, nhưng sau đó em bắt đầu bị nóng, bắt đầu chảy máu mũi…”
Nhìn thấy một đoạn tin nhắn dài dư vậy, trong đầu Hạ Quý Thần lập tức hiện lên tình cảnh lúc chiều khi anh đi vào phòng cô, nhìn thấy mì tôm và khăn tay dính máu trong thùng rác, lòng của anh dường như bị cái gì đó bóp nghẹt đau đớn từng cơn.
Quý Ức có lẽ còn chưa nói xong, trên màn hình vẫn đang hiển thị “Đối phương đang nhập chữ”.
Hạ Quý Thần cũng tỉnh táo lại từ cơn đau kinh khủng kia, khung đối thoại lại hiện lên một đoạn chữ thật dài: “Em không phải là thiện nam tín nữ gì, cũng không thờ ơ để mặc cho người ta bắt nạt mình, em chỉ muốn cuộc sống của mình tốt lên một chút, cho nên khi có được cơ hội, em liền dứt khoát làm như vậy.”
“Anh Dư Quang, em chưa từng nghĩ muốn trèo cao mà không từ thủ đoạn; em cũng chưa từng nghĩ muốn tranh giành với người khác; em chỉ muốn bảo vệ bản thân; bởi vì nếu em không tự che chở tốt cho mình, thì trên đời này, thật sự cũng không có ai che chở cho em cả.”
Hạ Quý Thần vẫn luôn cho rằng anh ta đã thật sự hiểu Quý Ức, nhưng khi nghe cô nói những lời này, anh ta mới phát hiện, hóa ra cô bé mà anh ta yêu thích, trong đáy lòng cô ấy cất giấu nhiều bi thương và cô đơn như vậy.
Không cách nào tả được trái tim anh ta đang kêu gào không ngừng trong lòng, nó đang đập liên hồi, khiến cho đầu ngón tay anh ta không tự chủ được mà run lên.
Ở bên kia điện thoại, sau khi đánh xong mấy chữ này, Quý Ức cũng im lặng.
Có lẽ là đang chìm trong tâm sự của chính mình, cũng có lẽ là đang chờ anh ta trả lời.
Không biết bao lâu nhưng cũng có lẽ là mười phút, Hạ Quý Thần vẫn không nghĩ ra nên trả lời Quý Ức như thế nào, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, Quý Ức lại gửi tin nhắn đến, so với đoạn tin nhắn dài ngoằng lúc này, lần này chỉ có mấy chữ đơn giản: “Nếu như có thể sống một cách giản đơn, có ai lại muốn vắt óc tính kế người khác chứ?”
Trên mặt Hạ Quý Thần như không còn tí máu môi anh mím chặt cả khuôn mặt tái nhợt.
Anh thừa nhận rằng sau khi anh biết được cô tự làm mình bị thương, anh thật rất giận dữ và cáu kỉnh.
Anh không cách nào hiểu được tại sao cô lại làm như vậy, chẳng lẽ có những chuyện so với an nguy của bản thân còn quan trọng hơn?
Nhưng bây giờ anh ta lại thật sự rất đau lòng.
Đúng như cô nói, nếu như có thể sống một cách giản đơn, ai lại muốn vắt óc tính kế người khác?
Rốt cục là cô tuyệt vọng bao nhiêu, bất đắc dĩ bao nhiêu, mới có thể đem bản thân ra làm mồi nhữ?
Cô là cô gái mà lúc trước trong sân trường ở Tô Thành, chỉ một cái nhìn thoáng qua, chỉ một bóng dáng, đã lưu lại trong lòng anh, anh từng âm thầm thề sẽ bảo vệ cô cả đời bình an khỏe mạnh; nếu anh có thể che chở cho cô, thì cô sao lại phải chịu nhiều tủi thân như thế?
Tim Hạ Quý Thần như bị ai đó hung hăng cắt nát máu chảy không ngừng, đau đớn không nguôi.
Anh cứ luôn cho rằng, bốn năm trước vào đêm đó khi anh và cô ở cùng nhau, miệng cô gọi một tiếng “Anh Dư Quang” đã khiến cho anh thật sự thống khổ.
Nhưng đến giờ này anh mới biết hiểu được, nỗi thống khổ thật sự chính là khi nhìn thấy cô đau đớn.