Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Lâm Nhã nói là một người rất có địa vị trong giới giải trí nói cho cô ta, vậy người kia chắc là ….. Thiên Ca?
Hai người đó hẳn là đã quen biết nhau được một đoạn thời gian, nhớ lại trước đây, khi cô tới chỗ đoàn làm phim “Vương thành”, còn không phải là Lâm Nhã giúp Thiên Ca nhốt cô lại trong khu dạy học bỏ hoang sao?
Cho nên, cũng giống như lần trước, Lâm Nhã là bị Thiên Ca xúi giục, nhằm vào cô.
Đường Họa Họa lại gửi tới một đoạn ghi âm giọng nói: “Tiểu Ức, miệng Lâm Nhã cũng thật bẩn ….”
Quý Ức vừa nghe xong giọng nói tức giận của Đường Họa Họa thì cô ấy đã gửi tới hình ảnh chụp lại một đoạn đối thoại.
Lâm Nhã cùng hai người nữ sinh có quan hệ tốt đang nói quá đến tận trời, trong đó Lâm Nhã có nói một câu: “Cậu xem cô ta kính rượu kìa, đối với từng người đều tươi cười sáng lạn, nói không chừng một bàn đó đều là kim chủ của cô ta”.
Bên dưới, một trong số hai nữ sinh phụ họa với Lâm Nhã phản hồi lại bằng ba cái icon che miệng cười.
Quý Ức nhấp nhấp khóe môi, còn chưa có xem xong mấy cái hình chụp thì Đường Họa Họa lại tiếp tục gửi tới một đoạn ghi âm giọng nói.
“Tiểu Ức, cậu xem, Lâm Nhã thật không biết xấu hổ, cư nhiên dám nói với đám bạn là cậu dan díu cùng một đám người trên bàn rượu.
“Cậu nói xem, mọi người đều là bạn học, Lâm Nhã đem sự tình nháo thành như vậy, chẳng lẽ về sau không muốn nhìn mặt nhau nữa hay sao?”.
“Hoặc lỡ như gặp mặt nhau, cậu ấy cũng không cảm thấy khó chịu sao?”
“………….”
Đoạn ghi âm của Đường Họa Họa vẫn còn nhưng Qúy Ức không có nghe nữa, cô khóa màn hình điện thoại lại, đặt ở trên bàn cơm.
Quý Ức ngẩng đầu nhìn chằm chằm dàn đèn led treo trên cửa sổ, khuôn mặt cô trông rất bình tĩnh, giống như vừa rồi không có nhìn thấy cái gì ở trên điện thoại, thẳng đến khi người phục vụ mang đồ ăn lên thì cô mới đem tầm mắt thu trở về, sau đó cầm đũa lên, yên lặng ăn cơm.
Qúy Ức ăn rất lâu, nhưng lại không ăn hết nổi một phần năm chén cơm, đến khi cô cảm thấy không ăn vô nữa thì mới buông đôi đũa xuống, gọi người phục vụ lại thanh toán rồi đứng dậy rời khỏi quán cơm.
Cô đi dọc theo một con đường trong thị trấn cổ, đi lang thang không có mục tiêu, theo sau đám du khách đi phía trước, đi đến khi mệt mỏi không đi nổi nữa thì cô mới tùy tiện đi vào một cái chòi bên cạnh, sau đó ngồi trên chiếu nhìn chằm chằm mặt sông, nhìn cả mấy chiếc thuyền lâu lâu lại ngẫu nhiên chạy ngang qua.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đợi đến khi Qúy Ức định thần lại thì đám đông đã rời khỏi trấn nhỏ, không còn một ai.
Ngoại trừ quán bar cách đó không xa vẫn còn truyền đến âm thanh ồn ào thì các cửa hàng khác đều đã đóng cửa.
Trên mặt sông phản chiếu hình ảnh của đèn đường, nhưng chỉ được vài cái, ngoại trừ phía xa xa đằng kia có vài chỗ được chiếu sáng thì những chỗ khác đều tối tăm mịt mù.
Cô rốt cuộc đã ngồi một mình ở đây bao lâu?
Quý Ức đi từ chòi ra chỗ quán ăn gần đấy, lúc nghe thấy âm thanh nhắc nhở của điện thoại thì cô mới lấy điện thoại ra xem, không nghĩ tới trong WeChat lại có hơn “99” cái thông báo.
Qúy Ức chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn mở WeChat lên.
Đường Họa Họa gửi cho cô rất nhiều tin nhắn liên quan đến tin tức mà Lâm Nhã truyền ra, còn hỏi cô có phải vẫn đang còn ở bên ngoài hay không. Ngoài ra còn có vài tin nhắn của mấy bạn học tương đối quen thuộc với cô ở đại học B điện ảnh, tất cả đều là hỏi cô chuyện Lâm Nhã nói là thật hay là giả, ngay cả trên diễn đàn của nhóm bạn học trong trường cũng đều đang nghị luận về cô.
Quý Ức chưa có vào xem nội dung nói chuyện phiếm của mọi người nhưng cô khẳng định có rất nhiều lời khó nghe, nghĩ tới cũng đã thấy rất khó chịu, cho nên cô cũng không cần thiết đi phải đi nhìn xem, nghĩ thế, Qúy Ức liền rời khỏi WeChat không chút do dự.