Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Chờ Lâm Chính Ích giới thiệu cho Qúy Ức biết mặt tất cả mọi người xong, trước mặt ông ta cũng chỉ còn hai ly rượu.
Ông ta cầm một ly rượu lên, một bên đưa tới trước mặt Qúy Ức, một bên ghé vào tai của cô mở miệng, âm thanh giống như cô lúc nãy, phá lệ trầm thấp: “Trước tiên cô kính rượu tất cả người trong phòng, mỗi người một ly, xong xuôi tôi liền cho cô thời gian nói!”.
Dừng một chút, Lâm Chính Ích lại bổ sung: “Cơ hội là tôi cho cô, còn cô muốn hay không là do cô!”.
Nói xong, Lâm Chính Ích liền đem ly rượu trong tay nâng lên cao, cười tủm tỉm hướng về phía Qúy Ức mở miệng: “Nào, Tiểu Ức, kính đại gia một chén rượu!”.
Quý Ức làm sao không biết, Lâm Chính Ích là xem cô như những người phụ nữ ngày thường bồi rượu cho ông ta, cố ý làm khó dễ cô.
Trước khi tới đây, cô đã sớm đoán được Lâm Chính Ích sẽ không dễ dàng cùng cô thỏa hiệp.
Cô có thể tới tìm Lâm Chính Ích là do trong tay cô có ghi âm lời nói ngày hôm đó ông ta nói với cô, Lâm Chính Ích vẫn ngầm làm những chuyện bại hoại nhưng bên ngoài lại vẫn chú ý hình tượng của mình, cô chính là muốn dùng ghi âm mình có trao đổi với Lâm Chính Ích.
Nhưng cô cũng không thể lấy bút ghi âm ra rồi ngả bài với Lâm Chính Ích ở trên bàn ăn được, như vậy không khác nào hủy sạch mặt mũi của ông ta, đừng nói muốn ông ta lần nữa đầu tư vốn cho “Tam thiên si”, ngược lại sẽ hoàn toàn xôi hỏng bỏng không.
*Xôi hỏng bỏng không: Mất hết cả, không được gì.
Nếu cô không muốn trơ mắt nhìn Hạ Qúy Thần khó xử, hiện tại cô chỉ có một biện pháp, đó chính là ủy khuất cùng chịu đựng.
Quý Ức nhìn chằm chằm ly rượu trong tay Lâm Chính Ích, đáy mắt xẹt qua một tia kiên quyết, giây tiếp theo cô liền nhận ly rượu, đứng dậy, hướng về phía người đạo diễn đang ngồi bên cạnh Lâm Chính Ích, tươi cười đi qua: “Đạo diễn, tôi kính ngài”.
Cụng ly xong, Qúy Ức ngửa đầu uống một hơi, cạn sạch ly rượu.
Chất lỏng nóng bỏng chảy qua yết hầu xuống dạ dày khiến Qúy Ức cực kỳ khó chịu, cô trở lại vị trí, còn chưa ngồi được bao lâu thì Lâm Chính Ích lại đã cầm lấy bình rượu, rót đầy ly rượu của cô.
“Nhà làm phim, tôi kính ngài”
“La tiên sinh, tôi kính ngài”.
“………….”
Qúy Ức một ly lại một ly rượu kính tất cả mọi người trên bàn,đến khi kính xong, Qúy Ức đã bắt đầu buồn nôn.
Qúy Ức không biết lúc Lâm Chính Ích rót rượu cho cô tới lần thứ mấy thì ông ta đã cố tình dựa gần vào người của cô rất nhiều, thậm chí tay của ông ta còn như có như không bắt đầu cách quần áo đụng chạm vào người của cô.
Quý Ức phản xạ có điều kiện, muốn tránh đi nhưng lại nghĩ đến Hạ Qúy Thần, nghĩ đến hắn vì mơ ước mà phải vứt bỏ nhiều thứ như vậy, nghĩ đến việc hắn chuẩn bị chỉ còn hai bàn tay trắng.
So với hắn thì việc cô tiếp nhận những chuyện này có là cái gì?
Quý Ức không biết chính mình còn có thể kiên trì chịu đựng được bao lâu, nhưng cô lại biết, chỉ cần cô còn tỉnh táo thì nhất định phải cắn chặt răng chịu đựng, nỗ lực mà mỉm cười, tiếp tục uống rượu.
………….
Ở phòng bao đối diện, Thiên Ca một thân ưu nhã tựa lưng vào ghế ngồi, đem video ngắn mà người đại diện mới lấy trộm được, nghiêm túc xem một lần, khóe môi kìm lòng không đậu gợi lên một nụ cười.