Năm Thừa Thiên thứ bốn mươi bốn, Thừa Thiên Đế bệnh tình nguy kịch, hạ chiếu trong thời khắc hấp hối trên giường bệnh, truyền vị cho muội muội Chiêu Dương Trưởng công chúa.
Chiêu Dương Trưởng công chúa lên ngôi, cùng năm đổi quốc hiệu thành Thái Bình, trở thành vị Nữ hoàng đầu tiên của vương triều, đồng thời là vị thứ ba trong lịch sử, sử xưng Chiêu Dương Nữ đế.
Thừa Thiên Đế băng hà, ngoại trừ nghi lễ quốc tang thì không mang lại bao nhiêu gợn sóng cho đế quốc, trên triều đình cũng không có gì rung chuyển. Đối với đế quốc, vị Hoàng đế nhiều năm triền miên trên giường bệnh ấy sớm đã mất đi sức ảnh hưởng, có chăng chỉ là uy vọng trên danh nghĩa. Và buồn cười là, việc Thừa Thiên Đế chết đi ngược lại trở thành trông đợi của nhiều người. Sau khi người qua đời, toàn bộ đế quốc chính thức giao cho muội muội ruột thịt đã chấp chính nhiều năm của người, Trưởng công chúa điện hạ cuối cùng từ danh nghĩa đến thực tế đều trở thành người thống trị của đế quốc, biết chắc chắn chuyện này khiến mọi người càng thêm an tâm.
Mặc dù thiên hạ thái bình nhưng với rất nhiều người mà nói, ý nghĩa của mùa xuân này vẫn thật sự không tầm thường. Không chỉ riêng quyền lực triều đình thay đổi mà thôi, sau khi Chiêu Dương Trưởng công chúa chính thức thành Nữ hoàng bệ hạ, hậu cung trống vắng không ai của nàng dần dần trở thành tâm điểm chủ yếu của bao người.
“Đứng lại.” Rét tháng ba vẫn còn rất lạnh lẽo, hai tay Hạ Đỉnh Thừa áp trong tay áo, lạnh nhạt liếc nhìn hai tiểu tự nhân quỳ trên bậc thềm.
Thái giám dẫn đầu nhóm dâng ngự thiện mồ hôi đầy đầu: “Hạ ti… Không, Quốc công gia, phần mộ tổ tiên của hai tiểu tử này tỏa khói xanh, được phái tới noãn các Phượng hoàng làm việc, hôm nay đang phải đi lĩnh mệnh, ngài xem…” Ngụ ý muốn Hạ Đỉnh Thừa đừng có lãng phí thời gian của bọn hắn. Nữ hoàng bệ hạ nhiều ngày ở tại Phượng hoàng noãn các, ngộ nhỡ thiếu nhân lực, sơ suất chuyện Nữ hoàng bệ hạ thì trách nhiệm ấy không ai gánh nổi.
Hạ Đỉnh Thừa không khỏi cười mỉa.
Trên danh nghĩa y vẫn là đại thái giám địa vị bậc nhất Ti lễ giám, y chưa bao giờ xin trả lại sổ sách, hôm ấy Chiêu Dương dường như như chỉ nói mà thôi, không hạ lệnh tước chức vị của y. Nhưng quyền khống chế của y với triều đình tăng mạnh, tùy theo đó quyền kiểm soát trong cung lại yếu hơn, ngay cả một thái giám dâng thiện nho nhỏ cũng dám dùng lời nói ngấm ngầm uy hiếp y.
Hoạn quan có lẽ đúng là nhóm người có khứu giác chính trị nhạy bén lạ thường, thái giám dâng thiện dám không khách khí với y như vậy đơn giản bởi vì địa vị của y ở trước mặt Chiêu Dương Nữ hoàng đã không bằng ngày trước.
Ở trong mắt người ngoài, y là Quốc công gia uy phong hiển hách, quyền chấn một phương. Chẳng qua góc nhìn của đám hoạn quan không giống thế, quan sát theo tình hình mà y liên tục nửa tháng không ngủ lại trong cung Nữ hoàng, đám hoạn quan cho rằng rõ ràng y đã mất đi niềm yêu thích của Nữ hoàng.
Mà hai tên nội thị đứng bên… Hạ Đỉnh Thừa liếc qua hai tiểu tự nhân quỳ gối cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Ngẩng đầu lên.”
Vóc dáng cao, làn da trắng, một người quai hàm kiên nghị ngũ quan lập thể, một người đuôi lông mày khẽ chếch cốt cách tươi đẹp, hai loại phong tình khác biệt, lại đều quyến rũ.
Chỉ nhìn thoáng qua Hạ Đỉnh Thừa đã biết đây là mặt hàng được tiểu quan quán đặc biệt dạy dỗ ra. Có lẽ bởi y thất sủng, người dưới cảm thấy tạm thời không đoán ra sở thích của Chiêu Dương, bèn phái hai người đến.
Vì nhập cung mà tịnh thân, hai người này đủ liều, dã tâm cũng không nhỏ.
Hạ Đỉnh Thừa rút ra khăn từ trong tay áo, che lại mũi giống như sợ lây nhiễm thứ gì dơ bẩn, mặt không biểu tình phân phó: “Truyền lệnh, hai người này nói năng lỗ mãng với ta, dĩ hạ phạm thượng, lệnh đình trượng hai trăm, nhằm để răn đe.”
“Hạ ti giám!” Giọng thái giám dâng thiện gào lên the thé như vịt đực: “Hai người đây là bệ hạ chỉ đích danh muốn gặp.” Để Hạ Đỉnh Thừa phạt hai trăm trượng thật thì mạng cũng mất, còn lấy cái gì tranh sủng!
“À?” Hạ Đỉnh Thừa nhíu mày, dùng động tác này che giấu nỗi lòng đang từ từ chìm xuống, ung dung nói: “Vậy theo ta đi gặp Bệ hạ trước rồi tiếp tục chấp hành hai trăm trượng kia.”
Hai người nọ ngay từ chớp mắt nghe đến hai trăm trượng đã thiếu chút tè ra quần, mục đích của bọn hắn là đến trước giường của Nữ hoàng hưởng phúc chứ không phải tới để nạp mạng! Hai người lập tức gục đầu thật sát, hoảng hốt sợ sệt đáp: “Tuân mệnh.”
Thái giám dâng thiện thầm cắn nát răng bạc, hận hận mà nhìn chằm chằm chóng lưng Hạ Đỉnh Thừa, oán giận người này bụng dạ hẹp hòi, chính mình thất sủng trước mặt Nữ hoàng, lại còn không cho phép các hoạn quan khác ngoi đầu lên tranh sủng sao?
Tiết trời rét tháng ba, Chiêu Dương luôn ở trong noãn các Phượng hoàng không muốn ra ngoài, việc phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng cũng dời qua đây. Khi Hạ Đỉnh Thừa mang theo hai tự nhân đến bên ngoài chờ thì nghe được trong noãn các có tiếng nam tử cười trầm thấp.
Đúng thế, phải chờ. Y ở bên ngoài chờ, và nghe.
Hạ Đỉnh Thừa cụp mắt rủ mi, che giấu thần sắc phức tạp trong mắt.
Từ ngày đó về sau, y không còn là người đặc biệt đi vào không cần bẩm báo. Từ các loại ý nghĩa mà nói, hiện tại y chỉ là một thần tử mà Chiêu Dương rất nể trọng, một trọng thần tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quân thần, chỉ thế thôi.
Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Đại quyền trong tay, văn võ đều có môn sinh, trong triều chính Chiêu Dương không rời được y, cũng chưa từng để lộ chút manh mối nào thể hiện sự kiêng kỵ hay chèn ép y, hoàn toàn tương phản, nàng cực kỳ yên tâm về y, rất nhiều chuyện quan trọng đều giao cho y làm.
Ngươi còn có gì không vừa lòng đây? Thế không phải đúng như ngươi mong muốn sao Hạ Đỉnh Thừa?
“Quốc công gia, Bệ hạ tuyên ngài vào trong.” Vẫn là đại cung nữ ngự tiền ấy, nàng vẫn dùng giọng điệu vô cùng cung kính nói chuyện với y nhưng Hạ Đỉnh Thừa lại cảm thấy nàng cũng đứng đó chế giễu mình.
Đúng vậy, chế giễu y thất sủng, chế giễu y dù quyền thế ngập trời ra sao, tại trước giường của Nữ hoàng cũng không thắng được nam nhân chân chính.
Huynh đệ Trương thị.
Nhiệt độ trong noãn các rất cao, nam nhân mái tóc xõa dài, chỉ mặc áo mỏng lộ nửa bờ ngực đang dịu dàng đút nho cho nàng, một người khác yên tĩnh quỳ trên nền gạch, mỉm cười thẹn thùng giúp nàng mài mực.
Cảnh tượng đột ngột gặp phải này đâm cho đôi mắt y đau đớn.
Huynh đệ Trương thị, hay cho một đôi huynh đệ Trương thị.
Bàn tay Hạ Đỉnh Thừa giấu trong tay áo chậm rãi nắm chặt, ngay cả chính y cũng không biết, trong noãn các nghe rất rõ rệt âm thanh kèn kẹt vang vọng khi y ép khớp xương.
“Hạ khanh gia đây là làm sao vậy?” Nữ hoàng chống cằm, nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái, làn da được noãn các xông đến trong trắng lộ hồng tựa thiếu nữ đôi tám, Hạ Đỉnh Thừa còn nhớ ngày nàng chán ghét mà vứt bỏ y nàng từng tự giễu “tuổi già sắc suy”, nhưng y chưa bao giờ cảm thấy nàng già. Y bầu bạn bên cạnh nàng gần hai mươi năm, cùng nàng trải qua năm tháng tang thương, y sẽ chỉ chán ghét chính mình càng già càng không ra hình người, làm sao có thể ghét bỏ nàng như thế?
Ngay cả nếp nhăn mờ mờ hiện bên khóe mắt lúc nàng cười bây giờ, y cũng cảm thấy hết sức đáng yêu.
Chẳng qua hiện tại nếu y ngưỡng mộ nước da óng ánh của nàng và tiến lên hôn nàng một ngụm, ấy chính là vượt khoảng cách quân thần, là đại bất kính.
Buồn cười ở chỗ, y không dám làm thế, lại có kẻ làm thay y…
“Nước nho này ấy thế mà tôn màu da tuyệt đẹp của Bệ hạ vô cùng.” Ngón tay thon dài lau qua khóe miệng Chiêu Dương, động tác quen thuộc tự nhiên. Trương đại cúi đầu nhìn Chiêu Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp dịu dàng, đó là âm thanh chỉ nam nhân mới có.
Mặc kệ là nam nhân có căn hay không có căn, chỉ cần khuôn mặt đẹp, lại biết làm nữ nhân vui, toàn bộ đều được đưa tới trước mặt nàng. Huynh đệ Trương thị tính một đôi, hai tự nhân theo sau hắn cũng xem như một đôi.
Ha, những người kia vì tranh sủng, thực sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Đáy lòng Hạ Đỉnh Thừa cười mỉa mai trào phúng.
So với những người này y mới là kẻ khiến nàng không thích nhất, có điều nói ra những lời đấy có ai tin?
“Ồ? Khanh gia vì hai tự nhân này nên đặc biệt đi một chuyến?” Gương mặt Nữ hoàng mang theo kinh ngạc, ánh mắt nàng qua lại giữa hai người nọ, đoạn quay đầu lại trông sang Hạ Đỉnh Thừa, suy tư một lát, nói: “Ta chẳng qua muốn tìm hai người đến quét tước, nếu khanh gia nghĩ bọn họ không thích hợp thì đổi hai người khác vào cũng thế thôi.”
Những lời này vừa nói ra chẳng khác nào phán bọn họ tử hình, hai tự nhân sau lưng Hạ Đỉnh Thừa quỳ phịch xuống đất, bắp chân run rẩy, một trong số đó không khống chế được bài tiết ngay tại chỗ.
“Nếu thế…” Hạ Đỉnh Thừa dửng dưng gật đầu, giống như không nhìn thấy vẻ khốn cùng của hai người đằng sau, hai tay chắp lại trong tay áo, khom người hành lễ: “Hai người này phạm thượng bất kính, cần phải răn dạy, thần sẽ chọn người thích hợp khác đưa tới cho bệ hạ.”
“Khanh gia quyết định là được.” Thái độ Nữ hoàng bệ hạ vẫn hững hờ, chấp bút tiếp tục phê duyệt tấu chương, có thể thấy hoàn toàn không để tâm đến hai tiểu tự nhân nhan sắc nổi bật kia.
“Bệ hạ dùng trà.” Trương nhị đúng lúc đưa chén trà qua, rót vào miệng Chiêu Dương, khẽ khàng lên tiếng: “Noãn các nóng thật sự, uống nhiều mới không bị nóng trong.”
Đưa mắt nhìn hai tự nhân chắc chắn phải chết, lại nhìn huynh đệ Trương thị đang kỳ thịnh sủng, không biết do đâu mà Hạ Đỉnh Thừa cảm thấy trong lòng bốc lên một mồi lửa, cháy hừng hực.
Nàng có thể đối đãi lạnh nhạt với chuyện sống chết của hai tiểu tự nhân như thế, có một ngày nàng cũng sẽ đối xử với ta một cách thờ ơ như vậy chăng? So với trăm kiểu tri kỷ dịu dàng của huynh đệ Trương thị, đối với nàng mà nói một thái giám không có gì như ta ngoại trừ dùng làm công cụ điều khiển triều đình ra thì còn giá trị lợi dụng nào khác đâu?
“Khanh gia còn có việc gì không?” Thấy y chậm chạp chưa đi, Nữ hoàng bệ hạ mới ban ân ngẩng đầu nhìn y một chút. Vẻ mặt hòa nhã ân cần, thái độ không khác gì với các thần tử khác.
“Không còn, thần, cáo lui.”
Hạ Đỉnh Thừa từ tốn chắp tay, không ai chú ý tới gân xanh đang nổi cộm trên tay y.
Đi ra noãn các Phượng hoàng, gió lạnh thổi qua cũng không dập tắt được ngọn lửa trong lòng y, trái lại nương theo tiếng cười như có như không từ noãn các mà cháy càng mạnh hơn, càng dữ dội hơn.
“Quốc công gia, hai người đó…” Trưởng thị vệ đến hỏi ý kiến của y.
Ngay cả một ánh mắt Hạ Đỉnh Thừa cũng lười bố thí thêm cho bọn hắn, không mấy kiên nhẫn phất phất tay: “Đình trượng hai trăm, kéo ra ngoài chôn.”
Nghe hai tự nhân bị bịt miệng, vùng vẫy la thảm thiết, buồn cười là y không hề thấy sảng khoái, trái lại còn có cảm giác thỏ tử hồ bi* tích tụ trong lòng không thể tiêu tan.
*Thỏ tử hồ bi: ví von cho sự thương xót khi thấy đồng loại bị giết.
Đến một ngày, mình cũng sẽ rơi vào kết cục giống như bọn hắn, hẳn ở trong mắt Chiêu Dương cũng chẳng là cái thá gì chăng?
Hạ Đỉnh Thừa nản lòng thoái chí bước đi trong hoàng cung rộng lớn, chỉ cảm thấy đời người đằng đẵng chẳng còn niềm vui, vào giờ phút này vẫn cứ có người đến quấy rầy y. Một tiếng kêu nhẹ nhàng: “A, là Hạ ti giám!”, kèm theo là bóng người nhỏ xinh chạy nhanh tới rồi đưa một cái bọc qua, Hạ Đỉnh Thừa sửng sốt giây lát mới phản ứng kịp, chính là cung nữ Đào Tử hơn mấy tháng không xuất hiện.
“Lần này… nô tỳ thử làm một bộ thường phục, à, ừm…” Vẫn là tiểu cung nữ gặp y là hồi hộp đến nói không nên lời, lòng can đảm đó lại khiến y nhớ đến Chiêu Dương thuở nhỏ.
Chờ một chút!
Lần nữa?
Lần trước gặp nàng ta, hình như chính là ngày Chiêu Dương chán ghét, vứt bỏ y?
Ký ức hôm ấy quá khắc sâu, rất nhiều hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong đầu Hạ Đỉnh Thừa, đối thoại giữa y và Đào Tử, nụ cười khác thường của Chiêu Dương, còn có kính viễn vọng Tây Dương mà nàng ném qua một bên…
Kính viễn vọng?!
Ngày đó nhất định nàng đã thấy!
Hạ Đỉnh Thừa chợt hiểu ra, ánh mắt bắn về phía Đào Tử như mang tín hiệu chết chóc, rét căm căm không mang chút cảm xúc nào, Đào Tử không rõ ra sao, tức khắc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Người tới.” Hạ Đỉnh Thừa ra lệnh vừa nhanh vừa vội: “Lệnh cho cung nữ Đào Tử hồi hương, thưởng trăm lượng vàng, thu xếp ổn thỏa, sắc lệnh cả đời không được hồi kinh!”
Dứt lời, y đột nhiên xoay người, sải bước đi theo hướng dẫn tới noãn các Phượng hoàng. Cuối cùng y đã biết lý do, lý do Chiêu Dương chán ghét vứt bỏ y! Điều này làm y vừa mừng rỡ vừa hưng phấn, còn có một chút thấp thỏm cùng khó tin, nói đường đường Nữ hoàng bệ hạ lại ghen với một tiểu cung nữ, ai tin được?
Nhưng rốt cuộc không có lời giải thích nào hợp lý hơn cái này!
Thực ra cách tốt nhất là xử tử Đào Tử ngay lập tức, nhưng lời ra đến miệng y lại nuốt vào. Đứng trên đỉnh cao chính trị oai phong một cõi nhiều năm, nguyên tắc của y là không cuốn người vô tội vào vòng tranh đấu, dù rằng vì Chiêu Dương cũng không ngoại lệ.
“Quốc công gia xin chờ một chút, cho nô tỳ vào trong bẩm…” Đại cung nữ còn nửa câu chưa nói hết, Hạ Đỉnh Thừa đã xông vào noãn các Phượng hoàng.
Huynh đệ Trương thị đang cắt sửa móng tay giúp nàng, trông thấy Hạ Đỉnh Thừa đi mà quay lại, huynh đệ Trương thị vô cùng kinh ngạc, còn Chiêu Dương lại tựa như chẳng mấy bất ngờ.
“Khanh gia có việc?” Thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, nét mặt lạnh lùng, nàng chỉ cần dùng một câu đã có thể ngay lập tức khiến niềm tin như sắt thép của Hạ Đỉnh Thừa mềm đi phân nửa.
“Cung nữ kia, thần đã xử trí.” Hạ Đỉnh Thừa ngẩng đầu nói, không bỏ qua một tơ một hào biến hóa nào trên gương mặt Chiêu Dương.
Như y đã đoán, dường như nàng không có phút giây nào tạm dừng và ngạc nhiên thì đã hiểu ngay người y đang nói rốt cuộc là ai.
“Ồ? Khanh gia xử trí nàng ta thế nào đây?” Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hứng thú hỏi y.
Hạ Đỉnh Thừa gằn từng chữ trả lời: “Trục xuất hồi hương, cả đời không được nhập kinh.”
“Như vậy sao, cũng tốt, so với hoàng cung ăn thịt người này, bên ngoài vẫn an nhàn hơn.” Nàng nhẹ gật đầu, cười nhạt nhẽo, nói: “Trẫm biết rồi, nếu khanh gia không có việc gì thì đi nhanh đi.”
Đây là lệnh đuổi khách.
Khi Hạ Đỉnh Thừa lần thứ hai ra khỏi noãn các Phượng hoàng, đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
Không phải như vậy, tại sao lại thế?
Mấy tháng qua, chuyện nàng để ý không phải chuyện này ư? Còn có chuyện gì? Còn có thể có chuyện gì chứ?
Tiếng cười của nam tử loáng thoáng truyền ra từ noãn các, ngọn lửa vốn đã dần dần tắt đi trong lòng Hạ Đỉnh Thừa lại chầm chậm bừng lên, cháy càng mạnh hơn, càng dữ dội hơn lúc trước.
Làm sao y cam tâm? Làm sao cam tâm?