Đại Thái Giám

Chương 3



“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Tiện nhân Chiêu Dương đó nghĩ mình là ai! Thế nhưng dám cấm túc ta! Ngày mai ta lập tức kêu cha ta san bằng Phủ Nhiếp chính vương của ả!” Âm thanh vỡ vụn khi đồ vật rớt ầm ầm xuống đất hòa với tiếng thở hồng hộc và tiếng mắng chửi, không ngừng có nô bộc đau đớn la to “Phò mã tha mạng”, toàn bộ Phủ Công chúa gà bay chó sủa.

Trái ngược với cảnh tượng hỗn loạn người ngã ngựa đổ kia, đình viện* yên tĩnh thanh nhã, vừa dịp hoa mẫu đơn trong vườn nở rộ, một bàn tay ngọc thon dài nhẹ nhàng phớt qua cánh hoa mẫu đơn, tay còn lại nắm khăn che miệng, nghe cách đó không xa Phò mã chửi bới càng thêm khó nghe, hơi nhíu mày hỏi: “Phò mã lúc trong phủ luôn luôn như thế?”

*Đình viện: mảnh sân gồm đình, đài, lầu…

“Việc này… Việc này…” Quản gia trong phủ ứa mồ hôi trán, quỳ phịch một tiếng xuống đất: “Hạ ti giám thứ tội, Phò mã chỉ là, chỉ là thỉnh thoảng nổi giận, nóng tính hơn một chút chứ không có ý bất kính với Trưởng công chúa điện hạ.”

Nhưng quản gia vừa mới dứt lời thì tiếng chửi bới của Phò mã lại truyền qua thủy tạ tới đây: “Tiện nhân không sinh con được, lại ăn nằm với thái giám Nội đình! Ta còn chưa quản nàng không giữ phụ đức, ngược lại nàng quản chút chuyện ta chơi mấy đứa tiểu thiếp, coi chừng bản phò mã không vui một cái là bỏ luôn nàng!”

Nghe mấy chữ “ăn nằm với thái giám” này, khuôn mặt quản gia thoáng chốc trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trộm ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Hạ Đỉnh Thừa. Chỉ sợ vị khí thế dâng cao đang nắm thực quyền đây thẹn quá hóa giận, lửa giận liên lụy cá trong chậu rồi trị tội mình.

Có điều quản gia hình như hơi nhạy cảm quá mức, Hạ Đỉnh Thừa nghe hết tiếng mắng của Phò mã, cũng không tỏ thái độ gì. Ngược lại chỉ vài cây mẫu đơn đang nở rực rỡ nhất trong vườn, lên tiếng phân phó: “Khi về đưa mấy cây này đưa đến chỗ Trưởng công chúa, ngài ấy nhất định thích.” Từ sau khi Thừa Thiên Đế thân phong Chiêu Dương thành Nhiếp chính vương, Chiêu Dương đã chuyển ra khỏi phủ Công chúa, nhiều năm không ở nơi này.

Hạ Đỉnh Thừa chẳng qua thuận miệng nói một câu, thế là người trong Thần Vũ quân liên tục đi tìm công cụ dời hoa, sự ân cần ấy tuyệt đối không thua kém tự nhân nội cung vốn giỏi nịnh nọt.

Hạ Đỉnh Thừa thấy rõ và sâu sắc hiểu rằng đấy là sự hấp dẫn của quyền lực.

Như anh túc, một khi nếm được cái tinh túy trong đó thì cả đời cũng không thể nào quên mùi vị ấy.

Quyền lực như thế, Chiêu Dương cũng như thế.

Y giương tay lên phất tay áo một cái, tiểu tự nhân theo sau lập tức cung cung kính kính dâng sách lụa vàng lên, Hạ Đỉnh Thừa lười biếng nhẹ nhướng mắt, liếc nhìn một vòng những người đi theo y, nói: “Đi, tuyên chỉ.”

Tiểu tự nhân theo sau hít sâu, tiếng kêu the thé: “Phò mã Tôn Thiên tiếp chỉ!”

Hạ Đỉnh Thừa còn dẫn theo một đám người bao gồm binh sĩ trong Thần Vũ quân, mênh mông cuồn cuộn đi về hướng thủy tạ.

Sau khi phát tiết một đợt lửa giận không tên thì bốn phía là một mớ hỗn độn, nô bộc cùng cơ thiếp nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, áo ngoài của Phò mã không chỉnh tề lộ ra áo tơ bên trong và bộ ngực cường tráng, vừa thấy mặt Hạ Đỉnh Thừa lập tức rút trường kiếm bên hông ra chỉ thẳng vào y, hơi thở âm u tàn độc đột nhiên hiển hiện, cười gằn một tiếng: “Nội đình gian nịnh, nô tài mị chủ, loại cẩu cậy hơi, lăn ra khỏi đất của bản phò mã!”

Hạ Đỉnh Thừa liếc mắt nhìn y, khóe môi cong lên một nụ cười kinh miệt như có như không, không nhanh không chậm mở sách lụa vàng trong tay ra, cao giọng đọc: “Tôn Thiên tiếp chỉ.”

Phò mã trợn tròn mắt, vừa tính nói từ “Không” thì nhìn thấy hai chữ “Thánh chỉ” mặt sau sách lụa, tức khắc im bặt, quỳ xuống.

… Đấy đúng thật là ý chỉ đến từ chính Thừa Thiên Đế.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, viết, trong mười lăm năm Tôn Thiên làm Phò mã của Chiêu Dương Trưởng công chúa, gây ra chuyện khó mà chịu đựng, đức hạnh không tròn, bôi nhọ hoàng gia… Nay, thay mặt muội muội Chiêu Dương của ta hưu phu, tước danh xưng Phò mã, trở thành thứ dân, ngay hôm nay rời khỏi Phủ Công chúa…”

“Ta không phục!” Chưa đọc xong thánh chỉ, Phò mã nhảy phắt lên bóp cổ Hạ Đỉnh Thừa, hung ác đè y vào tường: “Hạ Đỉnh Thừa, ngươi gài bẫy ta, nhất định là ngươi gài bẫy ta! Ngươi đố kỵ, muốn hủy hoại Tôn gia chúng ta có đúng hay không! Ta không phục! Ta không phục, ta muốn diện thánh!” Đấy là chuyện chỉ trong nháy mắt, Tôn Thiên đang gần như bước vào bờ vực nổi điên thì rất nhanh thôi đã bị người của Thần Vũ quân cùng nhau chế ngự đè xuống đất.

Hạ Đỉnh Thừa sửa sang lại cổ áo, nhìn xuống tên nam nhân nằm dí xuống đất như chó kia, cười nói: “Ngươi cho rằng những việc ngươi làm trước kia Chiêu Dương không biết?”

“Ha! Nàng ta vốn là nữ nhân của ta, ghen tuông chính là một trong thất xuất!” Tôn Thiên cười hung ác, trong lúc giãy giụa đột ngột đứng dậy, phun một ngụm nước bọt lên mặt Hạ Đỉnh Thừa: “Nàng ta dám hưu ta thì phải có bản lĩnh nhận lấy cơn thịnh nộ của Tôn gia! Còn ngươi, Hạ Đỉnh Thừa, đừng nghĩ rằng nhảy nhót lung tung là có thể lật ngược án mưu phản Hạ gia, ngươi nhớ kỹ, ngươi cả đời đều chỉ có thể làm cẩu nô tài bất nam bất nữ! Ngay cả nam nhân ngươi còn không phải, vọng tưởng Chiêu Dương, ngươi nằm mơ đi! Nữ nhân một khi nếm qua mùi vị của việc ấy thì làm sao còn xem lọt mắt được thứ tàn phế như các ngươi, ha ha ha!”

Hạ Đỉnh Thừa lạnh lùng nhìn y, có tự nhân muốn lau nước bọt trên gò má cho y lại bị y ngăn lại.

Tôn Thiên vẫn không ngừng cười điên cuồng như cũ: “Hạ Đỉnh Thừa, từ nhỏ số ngươi đã không tốt bằng ta! Cảm giác bị thiến có vui hay không hả? Ha ha ha! Lúc Chiêu Dương đang dục tiên dục tử nằm dưới thân hầu hạ ta hẳn ngươi còn ở nội cung nằm dưới đầu ngón chân của mấy hậu phi không thỏa ham muốn kia, ha ha!”

Đồng tử Hạ Đỉnh Thừa chợt co rút dữ dội.

Những lời này của Tôn Thiên như một cây kim nhọn đâm vào tim y, khiến y đau đớn vô cùng.

Với thân phận của y vốn cũng không cần làm chuyện truyền chỉ như bây giờ, nhưng y quá muốn, quá muốn nhìn bộ dạng sa cơ thảm hại của Tôn Thiên. Y rất tò mò, tên trước mặt đây, chỉ vóc dáng lớn lên còn đầu óc dậm chân tại chỗ, không học vấn, cũng chẳng nghề, phách lối lộng quyền, ngông cuồng ngang ngược, nếu gã mất đi sự che chở của Tôn gia và Chiêu Dương thì còn làm được gì.

Hẳn là thua cả chó heo.

Hạ Đỉnh Thừa mang thái độ khinh miệt như thế nhìn xuống tên đáng thương này.

Lại không ngờ bị gã đánh ngược một đòn.

Tôn Thiên nói đúng cả.

Tại sao y phải đặc biệt đến tuyên chỉ? Đặc biệt đến xem Tôn Thiên xúi quẩy.

Bởi vì y ghen ghét, ghen ghét điên cuồng.

Ghen ghét vì gã là nam nhân đầu tiên của Chiêu Dương, ghen ghét gã đã từng chân chính có được Chiêu Dương, dù trên danh nghĩa hay thân thể.

Ngoài ra, còn có một điều khiến y rất để ý… Đó chính là dòng dõi Hạ thị và Tôn thị đã từng không phân cao thấp, trước kia cùng là hai đại tướng môn của vương triều, nếu Hạ gia không đổ, vậy thân phân trước đây của y…Và phu gia của Chiêu Dương…

Dựa vào cái gì đến lượt Tôn Thiên cưới nàng? Chẳng qua vì gã là tằng tôn duy nhất của Tôn lão tướng quân!

Ngoại trừ thân phận ra có chỗ nào y thua kém Tôn Thiên?!

Trước đây Chiêu Dương hẳn là của ta, của ta!

Hạ Đỉnh Thừa đột nhiên tiến lên một bước, túm chặt cổ áo của Tôn Thiên, phun một ngụm nước bọt đáp lễ lên mặt y, lạnh lùng nói: “Lệ cơ.”

Hai chữ, lại làm Tôn Thiên đang mắng chửi không ngừng ngay lập lức trợn to mắt, mặt mũi trắng bệch, gần như im bặt: “Sao ngươi lại biết rõ như thế… Không… Chuyện này không thể nào… Không…”

Lệ cơ rất được sủng ái, gã dám đội nón xanh cho Thừa Thiên Đế, thảo nào vị lão Hoàng đế đang triền miên trên giường bệnh kia dù giãy giụa cũng phải bò dậy thay muội hưu phu.

Hạ Đỉnh Thừa hết sức hài lòng mà thưởng thức bộ dạng khiếp sợ của tiền Phò mã gia, cười vui vẻ dùng khăn lau vết bẩn trên mặt, tới gần gã nói nhỏ: “Phò mã gia, chuyện giữa ngươi và Lệ cơ Chiêu Dương đã sớm biết… Ngươi biết cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy không? Mất Chiêu Dương, ngươi có nghĩ tới kết cục của mình sẽ là gì không?”

“Hạ, Đỉnh, Thừa!” Tôn Thiên trợn trừng mắt, rống giận muốn nhào lên lại bị Thần Vũ quân áp chế lần nữa, nằm trên mặt đất như con chó.

“Ngươi, cũng chỉ đến thế.” Hạ Đỉnh Thừa lạnh lùng nhìn cái tên mưu đồ chống cự này một phen rồi nhẹ nhàng ném lại một câu, thản nhiên rời đi.

Đi ra bên ngoài phủ đệ, y ngửa đầu hít sâu, nghe tiếng mắng càng ngày càng yếu ớt của Tôn Thiên, tâm trạng y trở nên sáng rỡ hơn bao giờ hết.

Không khí bên ngoài thật trong lành, bầu trời màu lam.

Thật quá tốt, cuối cùng Chiêu Dương cũng không còn thuộc về nam nhân đó.

Nàng có thể là của ta, là của ta!

Của ta!

“Khi về nhớ mang mẫu đơn đưa cho Trưởng công chúa.” Hạ Đỉnh Thừa lấy tay khẽ che lại, che đi khóe miệng cong lên, nhàn nhạt phân phó thuộc hạ.

Tuyên xong thánh chỉ tất nhiên phải về cung phục mệnh, chẳng qua Thừa Thiên Đế nhiều năm không ở trong cung, bây giờ Chiêu Dương hẳn đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng. Nàng nói, so với Nhiếp chính vương phủ thì nàng thích ở lại trong cung xử lý chính sự hơn.

“Vì Khanh gia ở đây mà.” Hạ Đỉnh Thừa còn nhớ lúc nàng nói những lời này bên tai mình, nhả khí như lan, sóng mắt đong đưa, dáng vẻ vũ mị phong tình.

Khuynh quốc khuynh thành.

Thời khắc đó y không có cảm giác tim đập thình thịch, chỉ có đố kỵ mọc tràn lan như cỏ dại… Khi ở trên giường, nàng có từng dùng phong thái như thế nói lời âu yếm để mê hoặc Tôn Thiên không?

Tại sao, tại sao mình không phải là nam nhân đầu tiên của nàng? Mình… Thậm chí còn không được tính là nam nhân…

“Về rồi?”

Một tiếng nói mang theo ý cười gọi Hạ Đỉnh Thừa về từ mạch suy nghĩ, Chiêu Dương mặc một bộ áo mãng bào màu bạch kim ngồi ngay ngắn sau bàn, tay cầm bút son phê duyệt tấu chương, cười nhìn qua y, đôi mắt sâu thẳm, tư thái không giận tự uy, thoáng ẩn hiện uy nghiêm của bậc chủ thượng.

Ắt hẳn ngày đó không còn xa nữa.

Hạ Đỉnh Thừa hơi rủ mi hành lễ, câu nói điên cuồng của Tôn Thiên dường như lại quanh quẩn bên tai y.

“Nữ nhân một khi nếm qua mùi vị của việc ấy thì làm sao còn xem lọt mắt được thứ tàn phế như các ngươi?”

Đúng thế, ngày sau đăng đế, sao lại còn để mắt đến y.

Chiêu Dương không hề hay biết ý nghĩ phức tạp thoáng qua lòng y, chỉ tùy ý ném bút son lên bàn trà, lập tức không mấy đàng hoàng mà nằm sấp lên bàn, cười hì hì ngoắc tay với y: “Lại đây.”

Cung nhân xung quanh giống như người mù, trấn tĩnh tự nhiên, thức thời cung kính lui ra, đồng thời chu đáo mà đóng cửa chính thượng thư phòng lại.

“Xem Tôn Thiên gặp xui xẻo có phải vui lắm không?” Chiêu Dương xoay người một cái, cong hai chân ngồi cả người lên trên đùi Hạ Đỉnh Thừa, móng tay sơn màu đỏ qua lại vòng vòng trên lồng ngực của y: “Thế nào, đi Phủ Công chúa truyền chỉ do tự ngươi yêu cầu mà, vì sao trở về lại không vui? Tôn Thiên nói gì khó nghe đúng không?”

Hạ Đỉnh Thừa cụp mắt, nắm bàn tay đang không ngừng chuyển động trên người y của Chiêu Dương, điềm nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Chiêu Dương truy vấn: “Nghe nói Tôn Thiên phun nước bọt lên mặt ngươi? Ta sớm đã không vừa mắt gã, ngại bởi mặt mũi hoàng gia và binh quyền Tôn gia nên mới lần lữa không động tới gã, nay Tôn gia khó giữ thân, ngươi cứ trút giận lên gã là được!”

Ngón tay Hạ Đỉnh Thừa khó phát hiện mà gập nhẹ lại.

Truyền chỉ là việc chỉ mới từ nửa canh giờ trước, nhưng Chiêu Dương lại đã biết rõ tiểu tiết Tôn Thiên phun nước bọt vào y.

“Kẻ hèn sâu kiến, hà tất để ý? Ta chỉ là… Có hơi nhớ ngài mà thôi.” Hạ Đỉnh Thừa nắm lấy tay Chiêu Dương, ngậm ngón tay nàng vào miệng, chuyên chú liếm mút, sau hồi lâu lại đổi một tay khác để ngậm vào, mang theo sợi tơ bạc mỏng manh.

Đây gần như là một tín hiệu cầu hoan ám muội, Chiêu Dương mừng rõ không thôi, với Hạ Đỉnh Thừa mà nói chủ động cầu hoan và lời âu yếm lộ liễu đều là chuyện hiếm thấy cực kỳ, hôm nay nàng một hơi có được cả hai, xử lý Tôn Thiên quả nhiên là quyết định chính xác đến không thể chính xác hơn!

“Hôm nay là khanh chủ động đó nha, tuyệt đối đừng trách bản công chúa tuyên dâm giữa ban ngày.” Chiêu Dương cười hì hì một tiếng, gắng sức đẩy y ngã lên bàn, hất nhẹ chồng tấu chương trên bàn rồi nhấc chân cưỡi lên, tay kia đã thuần thục sờ vào vạt áo y, Hạ Đỉnh Thừa ôm bờ eo của nàng, bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi ngậm cười tựa như hết mực chờ mong.

Nhưng Chiêu Dương biết rõ rằng những điều đó chỉ là biểu cảm y quen dùng mà thôi, giống như từng chiếc mặt nạ, không lột xuống thì nhìn không thấy gương mặt thật của y.

Nhưng mà, nàng có cách.

Chiêu Dương cười khẽ, đẩy mấy lớp quần áo của y ra, móng tay xẹt qua làn da trắng nõn làm hiện lên mấy vệt đỏ, đủ thấy nàng có dùng sức lực.

“Ô? Nơi này dường như không giống ngày xưa, hình như hơi lớn, đợi bản cung nếm thử.” Chiêu Dương chớp chớp mắt, đáng yêu nhẹ nghiêng đầu, kéo kéo nụ hoa đào trước ngực y, há miệng nhắm ngay vào hạt cứng ấy, dùng sức cắn xuống một ngụm.

Hạ Đỉnh Thừa phát ra một tiếng kêu rên kiềm nén.

Rốt cuộc có phản ứng.

Chiêu Dương híp mắt, người này, nếu nàng không ra sức giày vò y, cắn y, véo y thì y hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng động tình nào, thực sự là… Cực khó chơi.

Nàng thích thế nào thì thế ấy đi, lại lần nữa bị nàng nắm lấy bộ phận trọng yếu, Hạ Đỉnh Thừa nghĩ, chỗ kia đã mất đi tác dụng, cũng không hiểu sao nàng lại thích cầm nó trêu đùa y, dù rằng… y cũng không hề bài xích điều đó.

Nhưng quan trọng nhất phải là nàng thích.

Cách để giữ lấy Chiêu Dương Trưởng công chúa, để nàng không đến nỗi lạnh nhạt với mình quá nhanh chính là mọi việc nương theo ý nàng. Y nghĩ, cho y thêm một ít thời gian nữa, càng nhiều thời gian hơn để khiến quyền lực trong tay vững chắc thêm một phần, khiến Chiêu Dương không thể tùy tiện tìm ai khác thay thế mình.

Trong cơn triền miên Hạ Đỉnh Thừa vẫn giữ đủ bình tĩnh để tự hỏi những vấn đề thực tế này.

… Mãi đến khi Chiêu Dương há miệng ngậm lấy thứ tàn khuyết mềm nhũn của y, nuốt vào tận gốc, đầu óc của y mới bỗng chốc trở nên trống rỗng.

“Điện hạ, chuyện này… Không…” Hạ ti giám khéo ăn khéo nói mà lại bắt đầu nói lắp, nhưng không đợi y nói xong thì ngoài ngự thư phòng đã vang lên một trận ồn ào, tiếng Tôn Thiên vang dội nhất: “Cẩu nô tài, tránh ra, các ngươi tránh ra hết cho ta! Ta muốn gặp Chiêu Dương!”

“Chiêu Dương.” Vị tiền Phò mã gia đấy đạp một cú lên cửa cung, cửa cung thật dày bằng gỗ chậm rãi hé ra chút khe hở trước mặt gã, trên bàn trong điện, hai con người quần áo xộc xệch đang quấn quýt bên nhau chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì đã rơi ngay vào tầm mắt của Tôn Thiên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv