*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Điểm đến đầu tiên sau khi Tống Yến xuống núi, không phải nơi nào trên Tu chân giới, cũng không phải Ma giới, mà là Đông Lê quốc ở Phàm giới.
【 Tích —— nhiệm vụ tùy chọn, nội dung: Tìm kiếm đá Thái Hư, địa điểm nhiệm vụ: nhà họ Tô Đông Lê quốc, phần thưởng: 20 tích phân (vì ngài được thưởng gấp đôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 40 tích phân), mời ngài lựa chọn có OR không. 】
Đối mặt với 40 tích phân đầy mê hoặc và cái tên đá Thái Hư quen thuộc này, Tống Yến dứt khoát tiếp nhận nhiệm vụ.
Giữa Phàm giới và Tu chân giới có một cánh cổng khổng lồ lại bí ẩn, rất ít người có thể tìm được. Cổng này chỉ mở ra một lần trong vòng trăm năm, để người phàm có cơ duyên may mắn được bước lên con đường tu tiên.
Tại Tu chân giới có tu sĩ chuyên trách trông coi nơi này, ngăn cản người Tu chân giới muốn xuống Phàm giới, không thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ phất tay một cái cũng có thể diệt một tòa thành trì trong nháy mắt, khiến người phàm không còn đường sống.
Nơi này tên là Cổng Đại Đạo. Tương truyền, ngàn năm trước có tu sĩ không để ý quy định, tùy ý đi xuống nhân gian, nghe lời gièm pha, lật tay trực tiếp hủy diệt một quốc gia, bách tính lang bạt khắp nơi, tiếng than dậy đất, nhất thời chọc thành chuyện thiên nộ nhân oán, Phàm giới sôi trào.
Sau đó, người này bị đông đảo đại năng Tu chân giới trừng phạt, hóa thành tro bụi, coi như là một câu trả lời cho trận thảm kịch này.
Vì để tránh sự tình như vậy phát sinh lần thứ hai, mười đại năng Tu chân giới lúc ấy lập tức tách rời Phàm giới ra khỏi Tu chân giới, kiến tạo một cánh cổng lớn để hạn chế tu sĩ Tu chân giới, một trong số đó chính là tông chủ Nhạc Hoa Tông tiền nhiệm.
Không chỉ Nhạc Hoa Tông, đại năng năm đó tham dự kiến tạo cánh cổng này đều ngầm hiểu, phải để lại một phương pháp cho tông phái mình có thể trực tiếp xuống Phàm giới mà không cần đi qua cổng. Đồng thời họ cũng thường phái người đến Phàm giới để có thể sớm chiêu mộ được những hạt giống thiên phú tuyệt hảo từ Phàm giới.
Mà Tống Yến thân là người hết sức quan trọng của Nhạc Hoa Tông, tất nhiên biết rõ phương pháp tới Phàm giới.
Nơi này khác Tu chân giới, linh khí trong không gian nhỏ bé không đáng kể, gần như bằng không, hơn nữa chứa nhiều tạp chất, không thích hợp cho tu sĩ sinh sống.
Y dừng chân trên một ngọn núi nào đó ở Phàm giới. Xung quanh đây có quá nhiều thú hoang hung mãnh, nên mới ít dấu chân người. Trước mắt là một con đường mòn nhỏ hẹp, đủ loại dấu chân động vật, chim tước vỗ cánh bay lên, lưu lại một tiếng kêu xa xôi hoang vắng.
Thông qua bản đồ định vị của hệ thống, nơi này là một ngọn núi cực kì nguy hiểm trong địa phận Bắc Mẫn Quốc, gần như không có ai dám tới, cho nên được gọi là núi hoang.
“Gầm ——” một con hổ to lớn nhảy từ trong rừng ra ngoài, tầm mắt khóa chặt Tống Yến, cái miệng lớn như chậu máu mở ra như muốn lập tức nhào lên.
Tống Yến triệu hồi Phù Trần kiếm.
Từ sau khi rèn luyện thất bại, Phù Trần kiếm vẫn luôn nằm ở trong kho hàng, thân kiếm màu trắng bạc đẹp đẽ đã biến thành xám xịt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng ban đầu. Nhưng không vì vẻ ngoài thay đổi mà biến chất, Phù Trần kiếm vẫn là một thanh bảo kiếm thế gian hiếm thấy.
Tống Yến nhìn con hổ lớn trước mắt, trong con ngươi tràn ngập hưng phấn: “Đúng lúc ta muốn xem Xuyên Vân kiếm pháp dung hợp hoàn toàn với Phù Trần kiếm pháp sẽ tạo được uy lực gì.”
Y không sử dụng linh lực, đối phó với con hổ Phàm giới này chỉ bằng vật lộn cùng tốc độ phản ứng cực nhanh.
Nó há miệng nhào tới.
…
Không quá nửa phút, Tống Yến ung dung thong thả dùng khăn vải lau đi vết máu trên Phù Trần kiếm, để nó sạch sẽ trở lại kho hàng.
Mà trước mặt y, một con hổ to lớn lại vô cùng đáng thương nằm úp sấp, ánh mắt vốn dĩ hung ác trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, nhìn kỹ còn mang dáng vẻ cầu xin.
Trên lớp da lông đẹp đẽ của nó loang lổ vết máu, hai chân trước có vài vết thương sâu tới xương, ủ rũ cúi đầu muốn đi cọ cọ quần áo trắng như tuyết của Tống Yến.
Tống Yến lùi về sau hai bước, thở dài nói: “Con hổ Phàm giới này thực ra rất có linh tính, đánh không lại còn biết xin tha.”
【 Nơi này giáp Tu chân giới, chút linh khí bị rò rỉ cũng đủ cho động vật trên ngọn núi này mở ra linh trí —— Kí chủ, con hổ này giống như đang lấy lòng ngài. 】
Tống Yến nhìn về phía nó.
Con hổ dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến lên dùng cái đầu to lớn của nó mà cọ cọ Tống Yến, thậm chí còn ngoan ngoãn nằm nhoài trước mặt như mời gọi y tới cưỡi.
“Nơi này còn cách chân núi một đoạn, tại nơi thiếu thốn linh khí như Phàm giới này, có thể tiết kiệm chút nào thì tiết kiệm chút ấy. Nếu con hổ này thành tâm như vậy, ta cũng không thể làm phật ý nó.”
Nói xong lòng bàn tay Tống Yến xuất hiện một viên đan dược trị thương, cúi người xuống đưa tới bên miệng lão hổ.
Lão hổ rưng rưng nước mắt nhìn Tống Yến rồi tiến lên ngửi ngửi đan dược, xác định nó không có hại gì với mình mới há miệng nuốt xuống.
Không bao lâu sau, thân thể của nó được bao phủ bởi một vầng ánh sáng ấm áp, vết thương trên người bắt đầu khép lại. Lão hổ cảm thấy mới lạ đứng lên xoay hai vòng, phát hiện da lông mình lại trở về bóng loáng như cũ, nhất thời hưng phấn quay xung quanh Tống Yến.
Xoay được hai vòng, nó trực tiếp nằm úp sấp trước mặt y, ra hiệu cho y cưỡi lên.
Vì vậy trên núi hoang Bắc Mẫn Quốc bỗng xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ, một con hổ hình thể khổng lồ, da lông bóng loáng chở một nam tử trẻ tuổi mặc bạch sam, vui sướng nhảy nhót đi theo đường mòn trên núi. Động vật xung quanh đồng loạt rút lui, không dám tiến lên. Nếu có người nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh hãi rớt cằm.
Cũng không lâu sau, lão hổ đưa Tống Yến đến chân núi, cọ cọ lên người y, lưu luyến không rời mà tạm biệt. Tống Yến cũng tiện tay sờ sờ cái đầu to của lão hổ, đút nó một viên đan dược bình thường.
Cách núi hoang không xa là một thôn nhỏ thưa thớt ở Bắc Mẫn Quốc, cách thôn này chừng mấy chục dặm là một tòa thành trì nhỏ, tên là Nguyên thành. Muốn đi Đông Lê Quốc, nhất định phải đi qua Nguyên thành này.
Phàm giới không giống Tu chân giới, Phàm giới có ba quốc gia lớn tạo thành thế chân vạc, hoàng đế là người nắm quyền. Mỗi thành trì trực thuộc đều có thành chủ. Hoàng đế tự mình điều khiển, quyền thế ngập trời.
Nguyên thành trời cao hoàng đế xa, thành chủ tất nhiên trở thành vua xưng bá một phương. Thời điểm Tống Yến đi tới, y bị ngăn lại ở cổng thành. Quan binh trông coi thành đánh giá y từ trên xuống dưới, nhìn trang phục của y thì hai mắt tỏa sáng: “Đứng lại! Muốn vào Nguyên thành, đầu tiên ngươi phải nộp phí vào thành.”
Tống Yến lười dây dưa với loại tiểu nhân này, trực tiếp hỏi: “Bao nhiêu?”
“Một lượng bạc.” Quan binh kia chà xát tay.
May mà trước khi đến Phàm giới, Tống Yến tích trữ rất nhiều vàng bạc ngọc ngà, y tiện tay quơ loạn trong túi chứa đồ, đưa cho gã một chiếc nhẫn bạc.
“Cái này đủ rồi chứ.”
Quan binh cầm lấy chiếc nhẫn, áng chừng một chút, cười hì hì: “Được rồi được rồi, mời ngài vào.”
Tống Yến không thèm nhìn gã một cái, bước vào trong Nguyên thành.
Tòa thành này là biên thành Bắc Mẫn Quốc, không hề giàu có đông đúc. Bách tính quanh năm sống trong chiến tranh, loạn lạc, vóc dáng cực kỳ to lớn như thể cứ cầm đao lên là sẵn sàng lao ra chiến trường.
Tuy vậy cảnh trước mắt cũng quá mức thê lương…
Trong tầm mắt, đường phố trống rỗng. Hàng quán không có một bóng người. Các cửa hàng đều đóng chặt cửa. Cờ bố(*) bay loạn rơi trên đất. Trong thành đặc biệt yên tĩnh.
(*) Cờ bố: Loại cờ được tạo hình như một dải dài, treo thẳng, giống như bảng hiệu hiện nay. Các loại cờ bố mình tìm được:
Đột nhiên, cửa sổ bên cạnh hé ra một cái khe, lộ ra nửa khuôn mặt.
“Tiểu tử, sao ngươi vẫn còn ở bên ngoài? Đội hộ vệ thành chủ đến bắt người rồi. Thành chủ chúng ta thích nhất là nam tử da thịt trắng nõn, ngươi nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi!”
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Phó bản thế giới mới – GET.