Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Ngay khi tiếng chuông cổ kính mà nặng nề biến mất, trong tay mấy ngàn đệ tử ở đây đồng loạt xuất hiện một tờ giấy.
Các đệ tử dùng linh lực viết tên của mình trên tờ giấy, sau đó, tờ giấy tự động bay lên, quay vòng trên không trung hình thành một chùm sáng khổng lồ, nhưng chỉ trong chớp mắt, chùm sáng liền tan rã, rơi xuống tay các đệ tử.
Rút thăm ngẫu nhiên xong, các đệ tử đã biết đối thủ của mình, tiếp theo là đợi trọng tài điểm danh để lên võ đài tỷ thí.
Lần này hai mươi mốt đệ tử Nhạc Hoa Tông đều không chạm mặt đối phủ cùng tông môn. Sau mấy cuộc tranh tài, chỉ có một đệ tử có ít tích phân, trực tiếp bị loại. Các đệ tử còn lại đều thắng đủ ba trận, thuận lợi vào vòng trong.
Đợt thi đấu thứ nhất này kéo dài suốt ba ngày mới kết thúc, loại bỏ gần một phần hai đệ tử, trong đội ngũ đệ tử còn lại không ít người tư chất tốt. Ví dụ như đệ tử Nhạc Hoa Tông có một người tên là Lâm Trọng, rõ ràng tu vi mới Trúc Cơ trung kỳ, đối đầu với Trúc Cơ đại viên mãn lại có thể đứng ở thế bất bại, một kiếm đánh bay đối phương xuống đài, khiến mọi người dồn dập tán thưởng.
Ngoại trừ Lâm Trọng, Lý Tuân của Bích Tỉ Cung biểu hiện cũng khá chói mắt, chỉ là thủ đoạn có chút tàn nhẫn, trực tiếp đánh trọng thương đệ tử đối chiến với hắn. Tuy hắn từng giải thích không phải cố ý, cũng tặng đan dược cho đệ tử bị thương, nhưng vẫn có mấy vị trưởng lão cùng giám khảo kín đáo phê bình.
Trưởng lão Bích Tỉ Cung cũng không để ý, xem ra còn có chút tán thành, lão dạy dỗ một đệ tử bên cạnh: “Đấu trường như chiến trường, chớ nhẹ dạ. Ngươi xem Đại sư huynh của ngươi làm rất tốt, không thương tổn tính mạng mang tai tiếng, lại thắng trận, để người khác không lời nào để nói, học hỏi Đại sư huynh của ngươi nhiều một chút.”
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, vị trưởng lão này liền dẫn Lý Tuân tới cửa bái phỏng Tống Yến, còn mang theo rất nhiều đan dược quý giá.
Vị đệ tử bị Lý Tuân đánh trọng thương chính là đệ tử bị loại duy nhất của Nhạc Hoa Tông, tên là Trương Hồi, cuộc so tài thứ nhất đã chạm mặt Lý Tuân, lại còn bị thương, ngay cả thi đấu kế tiếp cũng không thể tham gia, chỉ có thể từ bỏ.
Trong lòng Tống Yến cũng rõ ràng mục đích tới của trưởng lão Bích Tỉ Cung, nếu đệ tử bị thương là của môn phái nhỏ khác, e là Bích Tỉ Cung chỉ ném ra mấy bình đan dược như bố thí, chắc chắn sẽ không tới cửa bồi tội, hành động này của trưởng lão Bích Tỉ Cung chính là hi vọng không chọc giận Tống Yến, không lưu lại ấn tượng xấu trong mắt y.
Trưởng lão kia dâng lên đan dược, trên khuôn mặt quắc thước của lão mang nụ cười lấy lòng: “Chân quân, đệ tử quý tông đệ tử có trở ngại gì không? Lần này là Bích Tỉ Cung chúng ta quản giáo không nghiêm, đứa nhỏ Lý Tuân này không cẩn thận ra tay nặng, hi vọng ngài đừng để ở trong lòng.”
Lý Nhân bên cạnh trên mặt đầy giận dữ, nếu không phải Tống Yến còn đang ngồi đây, e là hắn có thể vọt lên đánh một trận với Lý Tuân, báo thù cho đồng môn.
Tống Yến chậm rì rì nói: “Không nhận nổi tiếng xin lỗi của trưởng lão, đồng môn thi đấu còn có thể nhỡ tay đả thương người, huống chi đệ tử quý phái hoàn toàn không thể xưng hai tiếng đồng môn với đệ tử phái ta, làm sao có thể yêu cầu các ngươi chú ý mọi lúc?”
“Bản quân tự nhiên rõ ràng, đệ tử quý phái chỉ là ‘nhỡ tay’ mới tổn thương Trương Hồi, không trách các ngươi.”
Lúc nói đến hai chữ “nhỡ tay”, Tống Yến tận lực thả chậm tốc độ nói, người ở chỗ này đều nhận ra y cũng không tin lời giải thích của Bích Tỉ Cung.
Lý Tuân cung cung kính kính cúi đầu đứng ở phía sau trưởng lão Bích Tỉ Cung thành khẩn nói: “Chân quân minh giám, tại hạ thật sự vô ý thương tổn sư đệ Trương Hồi, tuyệt đối không phải lời nói dối.”
Tống Yến nghiêng đầu nhìn kỹ Lý Tuân chốc lát, mãi đến tận khi Lý Tuân không chống đỡ nổi mà đảo mắt né tránh, hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt của y, mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Trưởng lão Bích Tỉ Cung đoán không được ý nghĩ của Tống Yến, đành phải mở miệng hỏi: “Chân quân, người xem đan dược này…?”
“Để xuống đi.”
Hai người Bích Tỉ Cung lúc này mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, để lại đan dược rồi cáo lui.
Đợi hai người đi khỏi, Lý Nhân muốn nói lại thôi: “Chân quân…”
Tống Yến vung vung tay: “Đưa đan dược cho Trương Hồi.”
Lý Nhân không thể làm gì khác ngoài nuốt lời muốn nói vào trong bụng, đáp một tiếng, mang đan dược đi chăm sóc đồng môn của mình.
Sau đợt tranh tài thứ nhất, Thanh Nguyên Tông cho các đệ tử vào vòng trong hai ngày nghỉ ngơi để bọn họ điều dưỡng.
Hai ngày sau, các đệ tử đã chuẩn bị ổn thỏa từ lâu tập hợp trên quảng trường, chờ đấu lôi đài bắt đầu.
Ba tiếng chuông vang lên, một đệ tử đến từ tiểu tông phái dẫn đầu nhảy lên võ đài, đệ tử kia thân hình khôi ngô cao lớn, dùng kiếm cũng không nhỏ như đệ tử bình thường, mà là vừa to vừa nặng, thoạt nhìn vô cùng trầm tay, hắn cười to hai tiếng, nói: “Tại hạ Trần Ngân Thiết của Huyền Kiếm Môn, có đạo hữu tới khiêu chiến hay không?”
Sau khi trận ồn ào qua đi, một kiếm tu áo lam bay tới võ đài, hướng Trần Ngân Thiết chắp tay nói: “Tại hạ Chu Nguyễn của Thanh Phong Môn, đến đây hướng đạo hữu lĩnh giáo.”
“Mời!”
Hai người ngươi tới ta đi, trong chớp mắt đã qua vài chiêu, Trần Ngân Thiết cùng Chu Nguyễn đều là Trúc Cơ trung kỳ, thực lực hai người ngang nhau, không ai nhường ai.
Sau một canh giờ, Trần Ngân Thiết kém nửa chiêu bị thua, hai người đều đánh có chừng mực, ngoại trừ tinh thần hơi mệt mỏi chút thì không có thương tích gì, Trần Ngân Thiết cũng tiêu sái, chắp tay với Chu Nguyễn liền nhảy xuống võ đài.
Trọng tài: “Chu Nguyễn Thanh Phong Môn, cộng một điểm —— “
Có mở đầu tốt đẹp này, các đệ tử đều nóng lòng muốn thử, dồn dập tiến lên khiêu chiến, trong lúc nhất thời tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Tô Nhược nhập môn không lâu, dù tu luyện thần tốc cũng chỉ có tu vi Luyện Khí trung kỳ, đứng lẫn trong một đám đệ tử Trúc Cơ kỳ chỉ thường thường, dường như ngoại trừ dung nhan thì không có điểm mạnh gì.
Hiện tại trấn giữ võ đài là một đệ tử Thanh Nguyên Tông, hắn đã liên tiếp đánh bại ba người thách đấu, kiếm pháp quỷ dị, trong lúc nhất thời mọi người dưới đài đều có chút do dự.
Ngay lúc này, một bóng dáng xinh đẹp bước lên đài.
Là một vị nữ tu mỹ mạo xuất trần.
Nữ tu kia mặc một bộ váy màu trắng, bên viền có hoa văn biểu tượng của Nhạc Hoa Tông, nàng như hoa sen mới nở, thanh lệ xuất trần, lông mày cong cong, mặt tựa phù dung, trong đồng tử đổ đầy nước mùa thu, sóng mắt lưu chuyển làm người khác mơ mộng.
Đôi môi nữ tu khẽ mở, âm thanh dễ nghe như hoàng oanh: “Tại hạ Tô Nhược, đệ tử Nhạc Hoa Tông, đến đây lĩnh giáo sư huynh.”
Đệ tử trên võ đài thấy người tới là một nữ tu xinh đẹp, cũng không khỏi ngơ ngẩn, lập tức phục hồi tinh thần lại cười nói: “Nguyên lai là sư muội của Nhạc Hoa Tông, mời.”
Tô Nhược rút kiếm đâm tới đệ tử Thanh Nguyên Tông.
Nhất thời, trên võ đài chỉ thấy tàn ảnh, đệ tử kia một kiếm đỡ thế tiến công của Tô Nhược, mở miệng thở dài nói: “Kiếm pháp sư muội rất tốt.”
Tô Nhược nở nụ cười rạng rỡ: “Đa tạ sư huynh khích lệ.”
Một đệ tử Luyện Khí kỳ đánh ngang tay với đệ tử Trúc Cơ kỳ, chuyện này đã đủ gây chú ý với các vị trưởng lão dẫn đội cùng các giám khảo.
Triệu Khởi cầm Vô Ảnh kiếm nhìn chằm chằm hai người đánh nhau một hồi, mới do dự hỏi Tống Yến: “Phù Hoa chân quân, nếu như tại hạ không nhìn lầm, kiếm pháp nữ đệ tử này dùng là Phù Trần kiếm pháp ngài sáng chế đi, chẳng lẽ nàng là đệ tử ngài mới thu?”
Tống Yến khẽ lắc đầu: “Cũng không phải, bản quân chưa từng nhận đồ đệ thứ hai, chẳng qua nàng được Túc Chi chỉ điểm một chút thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Triệu Khởi cảm thán: “Đệ tử quý tông thực sự là thiên tư thông minh, chỉ điểm một chút liền có thể tiếp thu nhanh như vậy.”
Tuy nói như thế, nhưng tình cảnh trên lôi đài đối Tô Nhược mà nói cũng không lạc quan. Dù sao nàng cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, cho dù dựa vào kiếm pháp tốt trì hoãn chút thời gian, cũng không lợi hại như Trúc Cơ kỳ, mắt thấy chính mình sắp phải thua, Tô Nhược cắn răng một cái, thấp giọng kêu: “Tiền bối.”
Bên hông chợt lóe lên ánh sáng, người xem chỉ nhìn thấy Tô Nhược bị bức ép đến góc sân lại đột nhiên phát lực, chỉ trong chớp mắt, đệ tử Thanh Nguyên Tông đã rớt đài.
Trọng tài tuyên bố: “Tô Nhược Nhạc Hoa Tông, cộng một điểm —— “
Mọi người ồ lên, trong lúc nhất thời tin tức Trúc Cơ kỳ bị đệ tử Luyện Khí kỳ đánh bại chấn động thật lâu chưa hoàn hồn.
Chỉ có Tống Yến híp mắt một cái, ánh mắt chuẩn xác rơi xuống khối ngọc bội màu đen bên hông Tô Nhược.