Lúc Lâm Kiến mở to mắt ra, hiện trường vốn rối bời lại rơi vào sự im ắng đáng sợ.
Hạ Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Đường Trĩ ngươi muốn chết thế nào?
Đường Trĩ run lẩy bẩy.
Lâm Kiến vịn cánh tay Hạ Trường Sinh, nhảy xuống khỏi ngực hắn.
Hạ Trường Sinh bắt đầu né tránh.
Câu nói vừa rồi cũng không phải do hắn nói ra, cũng không phải do hắn hứa hẹn, vì sao hắn phải chột dạ, sao phải sợ?
Hạ Trường Sinh nghĩ không ra nguyên nhân, hắn lại giận chó đánh mèo lên Đường Trĩ.
Đường Trĩ dũng cảm đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Hạ Trường Sinh, tự hào chống nạnh ưỡn ngực ra.
“Các đại ca của Phục Hy viện.” Những người vây xem không nhịn được cất lời: “Chúng ta gặp nguy hiểm.”
Vách tường càng lúc càng gần nơi này.
Một số người trong bọn họ muốn cứu những người phàm không có khả năng tự vệ, nhưng phần lớn người phàm không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bức tường tiến tới rất tàn nhẫn, khi nó tiếp xúc với một người, nó sẽ nuốt chửng từng chút một, ngay cả khả năng trốn thoát cũng không có.
Những tu chân giả có tinh lực dồi dào đều chạy tới cứu người, không nói hai lời đưa người mình có thể cứu được đến nơi này.
Chỗ này nhanh chóng kín người.
Tất cả mọi người xô đẩy, trận pháp trên sàn nhà bị dẫm lên.
“Không thể đụng vào!” Có người bị dọa.
Muộn rồi, một nét vẽ trên trận pháp bị dẫm lên, xóa mất.
Cuối cùng chỉ còn lại đại trận xung quanh Hạ Trường Sinh.
Lâm Kiến đứng ở dưới trận pháp này.
Toàn bộ trận pháp hướng thẳng đến một nơi.
“Thì ra là thế!” Lâm Kiến ngồi xổm xuống, phấn khởi cầm lấy một trận pháp đồ.
Vách tường màu vàng đang hướng tới gần, càng ngày càng nhiều người bị cuốn vào.
Người sau khi bị nuốt thì không còn giãy dụa, chẳng cất lên được một chút âm thanh nào.
“Ngươi hiểu rõ cái gì! Nhanh lên!” Có người thúc giục.
“Vị trí mắt trận là chỗ an toàn.” Sau khi Lâm Kiến hiểu đạo lý, lúc nhìn về phía trận pháp đồ trước mặt, trong nháy mắt nghĩ tới tất cả trận pháp trong tháp. Y là người đã gặp sẽ không quên, y nhớ tất cả những trận pháp mình sao chép, tuy nhiên lúc ấy tất cả các trận pháp đồ đối với y chỉ là bức vẽ xa lạ, y hoàn toàn không biết vì sao người bày trận lại phải làm như vậy.
Tuy nhiên, vào lúc này, mây tan và mặt trời xuất hiện.
Y biến tất cả các điểm của trận pháp đồ thành đường thẳng, vứt bỏ hết những chướng ngại vật.
Cuối cùng hiểu được ý của Thạch Đông Lâm.
Năm tòa tháp, bốn tòa nguy hiểm đến tính mạng, một tòa là hy vọng sống.
Đường sống nằm ở mắt trận, cũng là tháp trung tâm.
“Đi nhanh lên!” Đường Trĩ chỉ đạo mọi người chạy về phía tháp trung tâm.
“Chạy có trật tự, đừng dẫm lên người khác.” Hạ Trường Sinh nắm cổ áo Lâm Kiến bay lên không trung.
Không chờ bọn họ nói, các tu chân giả tiện tay túm lấy người thường bên cạnh mình, sau đó bay về tháp trung tâm.
Những người còn lại chạy theo sự chỉ huy của Đường Trĩ và Tư Vô Ngưng.
Nhưng mà… không có khả năng cứu được hết mọi người.
Hạ Trường Sinh nhìn vách tường vàng tiến về phía giữa càng ngày càng nhanh.
Mấy người họ không vội đi qua, muốn nghiên cứu thêm về vách tường vàng này.
“Trường Sinh Quân! Lâm tiểu huynh đệ!” Một tu chân giả chạy nhanh quay về, sốt ruột nói với bọn hắn: “Tháp trung tâm có kết giới, bọn ta không có cách nào đi vào. Bọn ta thử phá trận nhưng không thành công.”
Người Phục Hy viện cũng nhìn nhau.
“Các huynh đi trước, ta chỉ huy những người phàm này.” Đường Trĩ nói, thuận tiện nhìn thoáng qua Cố Phương vẫn im ắng như nước: “Dắt cả Cố Phương đi.”
Hạ Trường Sinh một tay túm Lâm Kiến, một tay túm Cố Phương, bay về phía tháp trung tâm.
Khi bọn họ đến, xung quanh tháp vây đầy tu chân giả, họ đang dùng đủ cách để phá kết giới.
Đúng là kết giới vì thế hơi lung lay nhưng cấu trúc tổng thể vẫn vững chắc.
“Trường Sinh Quân!” Có người chú ý hắn tới.
“Đại sư huynh, để ta.” Lâm Kiến tự đề cử mình, y am hiểu trận pháp.
“Chỉ cần phá bỏ kết giới là được rồi đúng không?” Hạ Trường Sinh nói: “Hai người các ngươi đứng cho vững.”
Lâm Kiến vẫn không rõ Hạ Trường Sinh có ý gì, đã thấy Hạ Trường Sinh buông tay ra, ném y và Cố Phương xuống.
Bây giờ bọn họ cũng đang ở trên không.
Lâm Kiến vội vàng dùng Phù Không chú ổn định thân thể, Cố Phương vốn đang thất thần cũng bị giật mình, vội vàng ổn định trước khi rơi xuống.
“Đại sư huynh!” Tên nam nhân này giỏi hại người khác.
“Tránh ra.” Khuôn mặt Hạ Trường Sinh lạnh lùng, chậm rãi rút Kính Hoa Thủy Nguyệt ra, kiếm quang màu tím nhoáng một cái, toàn bộ không gian gợn sóng vì uy áp của nó.
“Các huynh đệ, chạy nhanh nào!” Người ở gần Hạ Trường Sinh nghe được hắn nói chuyện lập tức hô to với xung quanh: “Đợi lát nữa Trường Sinh Quân đánh xuống một kiếm, coi chừng đánh chết các ngươi!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vừa dứt lời, đám tu chân giả vốn vây chặt quanh tháp lập tức chạy hết.
Lâm Kiến thật sự khinh bỉ đám người này.
Cuối cũng y cũng biết Hạ Trường Sinh nói bây giờ luận đàn Vạn Pháp xuống cấp, toàn là kiểu người gì tới không hà.
Hạ Trường Sinh kéo kiếm hoa, liếm khóe miệng, hưng phấn rút kiếm trong không trung, làm động tác chuẩn bị.
Hắn thấy cái tháp này khó chịu từ lâu rồi, cuối cùng cũng có thể ra tay với nó.
“Đại sư huynh!” Lâm Kiến vội vàng gọi hắn: “Huynh chỉ cần chém vỡ kết giới là được, đừng phá hỏng tháp, nếu không chúng ta chắc chắn phải chết.”
Y còn chưa nghiên cứu ra người luyện chế trận pháp này xảy ra chuyện gì, không thể phá trận, chỉ có thể tạm thời ẩn nấp.
Mắt trận ở ngay trong tháp, nếu như Hạ Trường Sinh bổ cả tòa tháp ra thì bọn họ sẽ chết thật.
“Trường Sinh Quân, ngài phải kiềm chế một chút nha.” Nghe Lâm Kiến nói xong, mọi người rối rít khuyên can.
“Ồn ào quá, đừng nói nữa, ảnh hưởng tới biểu hiện của ta.” Hạ Trường Sinh bị âm thanh rối loạn phía dưới làm phiền.
Mọi người cố gắng ngậm miệng.
Hạ Trường Sinh dồn sức của mình vào Kính Hoa Thủy Nguyệt.
Kính Hoa Thủy Nguyệt chấn động nhẹ.
Hạ Trường Sinh hơi dạng chân, sau đó dùng toàn bộ sức mạnh vung kiếm lên.
Ánh sáng tím xuyên qua bầu trời, một cơn gió mạnh thổi qua.
Mọi người giơ tay lên chặn cơn gió mạnh.
Hạ Trường Sinh buông kiếm xuống, ngẩng đầu nhìn lên.
Toàn bộ tòa tháp được bao quanh bởi ánh sáng vàng, lộ ra vẻ ngoài không thể phá hủy, thanh kiếm do Hạ Trường Sinh vung trúng vào tòa tháp, sau đó, kiếm quang màu tím dường như có thực thể và bị tòa tháp phá vỡ.
Cả một tia sáng tím vỡ tan thành hàng trăm ngọn đèn vỡ vụn.
Một đòn tấn công không đủ sao?
Hạ Trường Sinh thấy vậy, nhàn nhã tháo vỏ kiếm sau lưng ra, cầm ở tay trái.
Ánh sáng vỡ vụn bay trở lại một lúc, sau đó với lực mạnh nhất, nó lao tới từ mọi hướng và cắm ngược vào kết giới của tòa tháp.
Hạ Trường Sinh thu Kính Hoa Thủy Nguyệt vào vỏ kiếm phát ra âm vang.
“Rắc.” Kết giới xuất hiện vết nứt.
Hạ Trường Sinh khẽ vuốt tóc.
Khi hắn vuốt xuôi mái tóc, toàn bộ kết giới vỡ nát.
“Ồ, lại bị hắn làm được rồi.” Ở phía dưới có người cảm khái.
Hạ Trường Sinh dẫn đầu vọt vào trong tháp.
“Vào nhanh đi!” Người bên dưới đi theo sau hắn.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh vào rồi lập tức gọi người.
Lâm Kiến đang đi theo Hạ Trường Sinh, khi nghe thấy giọng nói của hắn thì lập tức bước tới.
“Tòa tháp này không có cách nào chứa được nhiều người đến thế, ngươi nghĩ cách dừng trận pháp này lại đi.” Mục đích Hạ Trường Sinh đến là vì cái này.
Lâm Kiến gật đầu.
“Biết thì tốt, đi làm đi.” Hạ Trường Sinh nói.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Lâm Kiến tỏ ra khó xử.
Hạ Trường Sinh đẩy sau lưng y một cái.
Sau khi Hạ Trường Sinh nói xong thì bay lên đỉnh tháp, xem thử tình huống thành trấn này.
Người từ bốn phương tám hướng nhận được tin tức, hoặc nói người hơi thông minh đều chạy tới tòa tháp này. Dựa theo phán đoán của Hạ Trường Sinh, nơi này không thể chứa được nhiều người như vậy. Hơn nữa dựa theo cách trốn chạy này, đoán chừng người chết trên đường sẽ rất nhiều.
Tiếng kêu than vang dậy đất trời.
Điều đáng sợ hơn cái chết là cái chết đang đến gần trước mắt nhưng lại không biết điều gì đang đuổi theo mình.
Hạ Trường Sinh thờ ơ.
Hắn yên lặng rút kiếm ra, dùng nhiều sức hơn bình thường để tấn công kết giới.
Vô ích.
Sau khi thử xong, hắn cất kiếm, sau đó khoanh hai tay trước ngực, thở dốc vì kinh ngạc.
Hắn đã cố gắng rồi, nhưng thật sự không có cách nào để ngăn chặn trận pháp này.
Đối với hắn mà nói, trận pháp phiền toái nhất, bởi vì hắn thật sự không hiểu nổi.
Đường Trĩ ở phía dưới dẫn người chạy trốn, mấy lần tường thành dọa nuốt chửng hắn ta. Dựa vào năng lực của hắn ta, nếu muốn chạy trốn, chỉ trong chốc lát nhất định sẽ an toàn, nhưng hiện tại hắn ta dẫn theo mấy đứa bé, đưa bản thân vào cảnh khó.
Đường Trĩ để cho nhóm trẻ con phía trước chạy nhanh lên, còn mình rơi lại phía sau.
Nhìn thấy bức tường vàng sắp bị đẩy tới trước mặt, cổ tay của hắn ta đột nhiên bị một mảnh giấy trắng quấn lại.
Đường Trĩ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân thể bị kéo bay lên.
Mảnh giấy trắng đó dẫn hắn ta nhanh chóng về phía tòa tháp.
Mà Hạ Trường Sinh đang ở trên đỉnh tháp chờ hắn ta.
Khi Đường Trĩ được đưa tới, Hạ Trường Sinh duỗi tay ra, tờ giấy trắng bay về trong tay Hạ Trường Sinh.
“Đại sư huynh, người nhiều quá!" Đường Trĩ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng.
Có quá nhiều người, hắn ta hoàn toàn không cứu nổi.
"Đừng hoảng sợ, vẫn còn có cơ hội." Hạ Trường Sinh đang tự hỏi: "Việc luyện chế đan dược cần có thời gian, huống chi là con người. Trận pháp này có thể đảo ngược được, hiện tại tùy thuộc vào Lâm Kiến."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Trĩ vội muốn chết: “Vậy huynh còn ở đây xem náo nhiệt mà không giúp đỡ?!”
Hạ Trường Sinh sờ sờ tóc mình nói: "Ta có thể giúp được gì? Đi cổ vũ sao?"
Không phải hắn không có lương tâm, mà là bởi vì hắn quá thực tế.
Hắn không hiểu rõ về trận pháp, ở đây đợi vẫn hơn, quan sát trận pháp nuốt chửng con người ra sao, sau này phá trận cũng cung cấp được chút thông tin có ích.
Đương nhiên Đường Trĩ không hiểu được Hạ Trường Sinh, hắn ta không để ý tới sự phản đối của Hạ Trường Sinh, nắm ống tay áo kéo hắn về trong tháp.
Tòa tháp đông nghẹt người.
Ở nơi cao nhất chính giữa, có một trận pháp phóng ra ánh sáng.
Ở dưới trận pháp lơ lửng, Lâm Kiến cau mày lại.
“Đệ nghiên cứu thế nào rồi?” Đường Trĩ tìm được Lâm Kiến.
Lâm Kiến hơi do dự, y nói: “Chắc là ta đã nghĩ ra biện pháp!”
“Rất tốt, chúng ta nên làm gì đây?" Đường Trĩ lo lắng hỏi.
Lâm Kiến nhanh chóng trả lời: "Mọi người, xin vui lòng rời khỏi tòa tháp này, không một ai ở lại.”
“Hả?” Đường Trĩ trợn tròn mắt: “Lâm Kiến, đệ đang nói gì vậy? Không phải là rời khỏi tháp sẽ chết sao?”
“Ừm.” Lâm Kiến gật đầu.
Hạ Trường Sinh ngồi ở trên lan can cao, nhìn người đi vào tháp ngày càng nhiều, chân đung đưa, vẫn không lo lắng gì.
"Mọi người, nghe ta nói!" Lâm Kiến hét lên với những người bên dưới.
Ở dưới đó có quá nhiều người và họ ồn ào đến mức không thể yên tĩnh được.
Hạ Trường Sinh hít sâu một hơi.
Âm thanh bên dưới càng lúc càng lớn.
“Câm miệng!” Hạ Trường Sinh lớn tiếng quát.
Ngôn linh.
Trong chốc lát, mọi âm thanh đều biến mất.
Hai người giấy bay ra khỏi tai Lâm Kiến.
Lúc Hạ Trường Sinh muốn sử dụng ngôn linh thì người giấy đã bịt tai y lại.
“Các người nghe cho kỹ.” Lâm Kiến nói với những người bên dưới: “Bây giờ ta đã có biện pháp cứu mọi người trong thành, cần tất cả mọi người rời khỏi tòa tháp này, hiểu không?”
Nghe Lâm Kiến nói, mọi người lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Tin tức trước đó họ nhận được rõ ràng là chỉ cần chạy trốn tới tòa tháp này mới được cứu.
"Ta không có thời gian giải thích." Lâm Kiến vội vàng nói: "Nếu như các ngươi muốn cứu tất cả mọi người, tất cả đều phải rời khỏi tòa tháp này."
Ở lại tòa tháp này có thể sẽ được cứu.
Rời khỏi có lẽ sẽ chết, nhưng lại có thể cứu tất cả mọi người.
Luận đàn Vạn Pháp, tìm kiếm sự thật và sự giác ngộ.
Hầu hết mọi người đều không nghĩ rằng thời điểm họ đến gần nhất với cái gọi là Đạo trong đời lại là bây giờ.
Không khí tĩnh lặng trong giây lát.
Hầu hết họ đều là những người tầm thường trong tu chân giới, họ không thể làm được điều gì vĩ đại và họ có linh cảm rằng mình sẽ không đạt được nhiều thành tựu trong tương lai.
Một người bình thường không có lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận điều đó.
Im lặng vài giây, sau đó có một số tu sĩ dẫn đầu, bước về phía trước, kiên quyết rời khỏi tháp.
Bọn họ vừa rời đi đã có vài người đi theo, bước đi kiên định không chút do dự.
Tất nhiên, cũng có người không muốn đi.
Những người còn sức mạnh vẫn sẽ ép ôm những người không chịu đi ra ngoài, cùng nhau rời khỏi tòa tháp này.
Bởi vì Hạ Trường Sinh thực hiện ngôn linh, không ai nói chuyện được.
Vì vậy, có thể họ sẽ chết ngay khi bước chân ra khỏi tòa tháp, chỉ là im lặng và những người bên trong sẽ không hay biết.
Có người tự nguyện rời đi, có người bị vũ lực bắt đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại bốn người Phục Hy viện ở đây.
Đi thôi.
Đường Trĩ vẫy tay cùng Cố Phương tiêu sái rời đi.
“Tứ sư huynh, ngũ sư tỷ, thật ra ta cũng không chắc chắn một trăm phần trăm." Lâm Kiến gọi họ lại.
Cố Phương thờ ơ quay lại, nhìn Lâm Kiến và mỉm cười.
Đường Trĩ lắc đầu, lười nói lời nào, kéo Cố Phương ra khỏi tháp.
“Tất cả mọi người đều phải ra ngoài đúng không? Vậy ta cũng đi.” Hạ Trường Sinh bay xuống.
“Đại sư huynh.” Lâm Kiến vội vàng gọi hắn.
“Có chuyện gì tối nay về rồi nói, ngươi nói không có thời gian mà.” Hạ Trường Sinh đã đi đến cổng lớn, hắn vốn định đi luôn, cuối cùng vẫn quay đầu lại, nhìn vào mắt Lâm Kiến: “Ta tin ngươi.”
Nói xong hắn cũng đi.
Bây giờ ở đây chỉ còn lại một mình Lâm Kiến.
Lâm Kiến ngửa đầu nhìn trận pháp ở đỉnh tháp, sau đó rút Không Sơn kiếm ra.
Y vẽ ra một trận pháp đối diện với trận pháp trên đỉnh tháp, sau đó đứng vào mắt trận.
“Phá trận!” Không Sơn kiếm chĩa vào mắt trận, Lâm Kiến dồn sức mạnh của mình vào, khởi động trận pháp ngược.
Nếu y thành công, thành trấn sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu.
Nếu thất bại, ở nơi rộng lớn này sẽ chỉ còn mình y sống sót.