Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhục nhã và tuyệt vọng như ngày hôm nay, tại sao ông trời lại căm ghét tôi như vậy, kì thực tôi từ đó đến giờ đã làm điều gì sai trái, thế mà ông trời để tôi phải trải qua bao nhiêu khốn khổ, bất quá đây là lần đầu tiên tôi muốn bản thân kết liễu cuộc đời nhất.
Tôi cũng là một con người bình thường, thế nhưng người đời cứ xem tôi chẳng khác gì một tên cẩu rách nát vậy, bị bao ánh mắt khinh bỉ trước mắt kia nhắm thẳng vào tôi, mặc kệ tôi có vùng vẫy hay phản kháng ra sao, họ vẫn như một mực mà cười vào mặt tôi, tôi biết mình hết thời đến nơi rồi.
Chờ Văn Khải không biết phát tiết bao nhiêu lần trên người tôi, cho đến khi tôi bất lực mềm nhũn trên sàn nhà muốn ngất xỉu đến nơi, cậu ta mới buông tôi ra, tiễn bọn đàn em vẻ mặt cực kì đắc ý rời khỏi, tôi liền co tròn mình lại, ánh mắt thất thần nhìn bàn tay mình.
Lúc cậu ta bước vào phòng, tôi liền loạng choạng đứng đậy, mơ màng đi đến phòng tắm, thế nhưng chưa kịp đóng cửa, Văn Khải đột nhiên đẩy cửa bước vào, tôi có chút hoảng hồn mà thu bàn tay lại, cậu ta là tính làm gì tôi.
– Lần sau mà không ngoan ngoãn nghe lời, không chừng hình phạt của anh còn nặng thêm đấy, nghe rõ chưa?! – Cậu ta bước tới siết chặt quai hàm tôi, tựa hồ rất tức giận chuyện ban nãy mà gằn giọng đe dọa.
– Tôi làm chó cho cậu chưa đủ hay sao, tại sao cậu lại vũ nhục tôi trước mặt bọn họ chứ? – Tôi dùng hết sức lực buông tay Văn Khải xuống, thanh âm đầy căm phẫn mà nghẹn ngào nói.
– Biết bản thân chỉ là một con chó thì phải phục vụ con người, đặc biệt là nghe theo lời chủ nhân, cho nên tôi muốn vũ nhục hay làm gì anh là quyền của tôi. – Cậu ta nắm lấy cánh tay tôi, gương mặt kia lập tức tiến sát tôi, tôi không do dự mà phun nước bọt vào mặt cậu ta, đương nhiên ngay sau đó phải là một cú tát thật mạnh, khiến tôi lảo đảo ngã xuống nền nhà, cắn chặt môi dưới mà rơi lệ.
– Nếu không muốn làm một con chó ngoan ngoãn thì cút ra khỏi đây, nhưng tôi chắc chắn anh sẽ còn thấy ánh sáng ban ngày nữa đâu.
Nói xong cậu ta cười đắc ý rồi rời khỏi phòng tắm, mặc tôi thân ảnh trần trụi đầy vết đỏ hồng xung quanh, tôi không nhịn được liền hùng hổ đứng dậy cầm lấy vòi hoa sen trước mắt, nước lạnh ngay lập tức phả xuống cơ thể tôi, thế nhưng tôi một chút cũng không ngó ngàng đến, hung hăng lấy tay kì cọ cơ thể dơ bẩn, rốt cuộc liền ngã khuỵu xuống đất, bất lực mà khóc lớn.
Không bao lâu sau đó, tôi bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, có vẻ cơn cảm mạo của tôi lại tái phát, tôi cố gắng đứng dậy, khập khễnh ra khỏi phòng tắm, lục cái ba lô tìm thuốc mà bác sĩ đã đưa cho tôi trước đó, cầm lấy một đống bì ni lông trên tay, tôi một phen đưa tay xé nát, từng viên từng viên rơi lách cách trên sàn nhà, tôi cúi xuống nhặt lấy, khí lực lại cạn kiệt khiến tôi nằm sải dài trên mặt đất.
– Ô…. khụ khụ… hộc… hộc.. – Tôi bắt đầu cảm thấy cổ họng khô ran, liền dốc hết sức ho khan, tim cũng bắt đầu đập mạnh, tôi cư nhiên hô hấp cực kì khó khắn, không lẽ tôi là sắp chết rồi đi.
– Hạ Nghiệt, anh làm sao vậy? Này!! – Trong lúc gần muốn chết đến nơi, tôi thấy Văn Khải bước về phía tôi, đỡ đầu tôi dựa vào ngực cậu ta, vẻ mặt cậu ta lúc này chẳng khác gì đại gia bị trắng tay vậy, thế nhưng tôi không hề một chút cảm động, ngược lại lại dùng hết sức lực đẩy cậu ta ra, mò tay muốn lấy những viên thuốc rải rác trên sàn nhà kia.
– Chết tiệt! Anh là bị cảm mạo tại sao không nói cho tôi biết! – Văn Khải dường như đã đoán được tình trạng hiện tại của tôi, cậu ta có vẻ rất tức giận, chưa kịp đợi tôi mở miệng đã bế tôi lên giường, đem chăn đắp cho tôi. Sau đó lại lườm tôi kiểu như trách móc gì đó, nói chung là hiện tại cậu ta khác hoàn toàn so với ban nãy vậy.
Văn Khải rời khỏi phòng, tôi cũng mệt mỏi không muốn bước xuống giường nên yên lặng nằm tại chỗ, nghe thấy tiếng lạch cạch ngoài nhà bếp, tôi cũng có chút thắc mắc, cậu ta là đang làm gì chứ.
Không lâu sau, Văn Khải bước vào với một mâm cháo trên tay, lại còn có xô chườm đá nữa, cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, trừng mắt nhìn tôi oán trách.
– Tôi không có chứa đựng con chó mang bệnh như anh, tại sao lại không nói cho tôi?
– Tại sao tôi phải nói cho cậu? Dù sao cậu cũng tiếp tục vũ nhục tôi thôi, có khác gì nhau chứ. – Tôi ngoảnh mặt sang một bên, lạnh lùng trả lời cậu ta.
– Tôi đã kêu bọn họ xóa bỏ đoạn băng rồi, anh không cần lo. – Cậu ta trầm mặc nhìn tôi một hồi lâu, rốt cuộc mới lên tiếng.
Thế nhưng nghe đến đây tôi có chút nực cười, không nhịn được mà rơi lệ, tôi ngồi phắt dậy, hướng trước mặt Văn Khải mà thét lớn.
– Không cần lo?! Tại sao cậu đối xử với tôi như vậy?! Tôi làm chó cho cậu không đủ nhục nhã hay sao? Cậu lại để mọi người chứng kiến cậu làm chuyện đó với tôi! Bây giờ cậu còn kế hoạch nào nữa không? Tiếp tục đi!! Tiếp tục vũ nhục tôi nữa đi!! – Tôi điên cuồng đưa tay đánh vào ngực cậu ta, sau đó lại là khóc lớn, bộ dạng vô cùng khó coi, tôi biết khóc trước mặt một tên xấu xa như cậu ta sẽ không có ích lợi gì, nhưng tôi là muốn trút hết tức giận ra ngoài, tôi đã chịu bao nhiêu thống khổ, không ai yêu thương tôi, họ chỉ xem tôi như rác rưởi, tôi có nên hay không chết đi.
Thế nhưng tôi đã nhầm, thời điểm đó Văn Khải đột nhiên giữ chặt hai cổ tay tôi, tôi cũng ngừng lại, nức nở nhìn cậu ta, sau đó một nụ hôn sâu áp vào môi tôi, cậu ta đẩy tôi ngã xuống giường, điên cuồng mút lấy môi tôi, động tác cậu ta rất hung mãn, nhưng không phải kiểu muốn hành hạ, mà giống như muốn chiếm hữu lấy môi tôi vậy.
Tôi bất lực để Văn Khải tham lam mút lấy môi mình, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má tôi. Cậu ta đưa lưỡi vói vào bên trong khoang miệng tôi, thâm nhập xung quanh, sau đó ngừng lại ở lưỡi tôi.
Tôi nhìn vào ánh mắt kia của Văn Khải, chưa bao giờ tôi thấy đôi mắt nào gian manh và linh động đến thế, cậu ta cũng nhìn tôi, rồi nhắm mắt lại, hôn tôi một lúc sâu đậm thêm, một cách nồng nhiệt cuồng dã.
Văn Khải khuấy động lấy chiếc lưỡi của tôi, tôi nhăn mặt mà quay đầu muốn tránh né, nhưng chưa đầy một giây cậu ta đã đưa tay xoay đầu tôi lại, tiếp tục hôn tôi.
Lúc tôi sắp mất không khí, Văn Khải mới chịu rời khỏi môi tôi, nhìn thấy sợi chỉ bạc đọng trên lưỡi tôi và cậu ta, tôi kinh hoảng đến ngây người, lại rất xấu hổ. Bất quá cậu ta lại liếm nó, ăn trọn vào trong, khiến đầu óc tôi mơ hồ muốn ngất xỉu.
– Mau ăn cháo, đêm nay tôi không muốn bị lây bệnh! – Văn Khải hung hăng kéo tôi ngồi dậy, đưa bát cháo kề trước miệng tôi.
Tôi liền ngoảnh mặt sang một bên, không thèm đếm xỉa đến cậu ta.
– Có ăn không?!! Hay là anh muốn tôi quay clip?!!
Nghe đến đây tôi liền cả kinh ngẩng đầu nhìn cậu ta, bất đắc dĩ đành nghe theo, tôi một phen giành lấy bát cháo kia, điên cuồng đưa lên miệng húp hết sạch.
– Tôi xong rồi, cậu muốn làm gì thì làm đi. – Tôi đặt bát cháo xuống đất, vội vã chùi lấy nước mắt trên gương mặt mình, thanh âm run rẩy nói.
Văn Khải nhìn tôi một hồi lâu, rốt cuộc cũng đưa tay cởi y phục trên người ra, chồm lấy tôi ngã xuống giường, hung hăng hôn lên cổ tôi.
– Nhìn anh chẳng khác gì một cái xác không hồn vậy, muốn tôi hài lòng thì năng động chút đi. – Văn Khải đột nhiên ngừng lại, giận dữ ra lệnh tôi.
– Cậu chiếm được cơ thể tôi không phải đủ rồi sao, tại sao lại bắt tôi phối hợp cùng cậu chứ? – Tôi lạnh lùng hỏi.
– Rốt cuộc có nghe theo không thì bảo?!! – Cậu ta nắm lấy quai hàm tôi ra lệnh.
Tôi bất đắc dĩ câm nín, hai tay chậm rãi vòng qua cổ Văn Khải, hai chân cũng theo đó mà vòng qua thắt lưng cậu ta ôm lấy. Cho đến khi tiểu huyệt của tôi bị một vật to lớn xuyên xỏ vào, tôi liền nắm chặt nắm tay nhẫn nhịn.
Ban đầu tôi nghĩ sẽ như thường lệ mà xuất thần nhìn lên trần nhà, nhưng Văn Khải đột nhiên đẩy nhanh tốc độ một cách điên cuồng, đến nỗi xương hông cậu ta đập mạnh vào mông tôi vang lên những tiếng ba ba dâm đãng, tôi không nhịn được liền nhắm nghiền hai mắt, cố gắng không để bản thân phát ra thanh âm rên rỉ.
Văn Khải bắt đầu ưỡn người ngồi thẳng dậy, nhanh như cắt mà di chuyển ra vào bên trong tôi, tôi đau đến khóc ròng nước mắt, nhưng vẫn là cắn chặt răng không muốn kêu lên.
– A… aa. – Rốt cuộc nhịn không được tôi liền phát ra tiếng kêu khóc, Văn Khải có vẻ đắc ý mà cười hiểm.
– Anh đúng là tên dâm đãng, rên lớn nữa đi.
Thế là tối hôm đó tôi một lần nữa tuyệt vọng để bản thân phải phát ra những thanh âm rên rỉ kia phục vụ cho cậu ta. Cho đến khi cậu ta ngủ say mèm trên giường, tôi mới chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng hôm nay thực đẹp, thế nhưng trái tim tôi đã sớm cắt làm hai, tôi vừa nhìn nó vừa rơi lệ, phải chăng cuộc đời của tôi mãi mãi đến nước này sao?
– Anh tại sao lại không ngủ? Mau nằm xuống đây! – Bị thanh âm kia khiến tôi giật nảy mình, là Văn Khải, cậu ta chưa ngủ sao.
– Tôi không muốn ngủ. – Tôi qua loa lạnh lùng trả lời, nhân lúc định nhấc người rời khỏi giường, một cỗ tay đột nhiên vòng qua thắt lưng tôi, tôi lập tức ngã xuống giường, cơ thể đột nhiên tiến sát vào Văn Khải, gương mặt hắn cũng cận kề trước tôi. Gần… gần quá, nếu như tôi chỉ cần động đậy một chút, chắc chắn môi tôi sẽ chạm vào môi cậu ta.
Một lát, Văn Khải đột nhiên đưa tay chạm lên gương mặt tôi, chùi lấy nước mắt còn đọng trên khóe mắt tôi, sau đó lại ôm tôi vào ngực, thều thào bên tai tôi nói gì đó.
– Tiểu Tinh….anh rất giống em ấy.
Tôi im lặng nằm trong lòng Văn Khải, Tiểu Tinh là ai chứ, như thế nào tôi lại giống cậu ta, gương mặt, hay tính cách, hay hoàn cảnh. Tôi không muốn để tâm đến, ánh mắt lảnh đạm nhìn về phía trước.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện Văn Khải vẫn ôm lấy tôi mà ngủ một cách ngon lành, tôi khẽ đẩy tay cậu ta ra, nhẹ nhàng rời khỏi giường, nhặt lấy quần áo dưới đất lên, khốn nạn, rách hết rồi, tôi tức giận mà ném nó sang một bên, đưa tay xoa xoa vầng thái dương.
Tôi đưa tầm mắt về phía tủ quần áo, chậm rãi tiến tới, thôi thì mượn tạm vài bộ quần áo của cậu ta cũng được, tôi vơ đại một cái áo sơ mi, một chiếc quần jeans, sau đó bước vào phòng tắm thay vào, mặc dù có hơi rộng một chút, nhưng có cái để che thân là được rồi đi.
Rời khỏi căn hộ, tôi liền đi đến công ty X, đứng trước tòa nhà cao lớn kia, tôi cảm thấy bản thân có chút hồi hộp, tôi sẽ lại gặp được Sở Mặc.
Vừa bước chân vào cửa, một cô nhân viên đột nhiên bước tới, đưa tay chỉ về phía bên phải.
– Anh đi theo tôi.
Tôi chỉ gật nhẹ đầu rồi theo sau, đến một căn phòng nhỏ phía trước, cô ta đưa cho tôi một bộ y phục dọn dẹp như bao nhân công khác, tôi cúi đầu cảm ơn cô rồi bước vào phòng thay đồ. Khẽ thở dài, có lẽ tôi sẽ không gặp được y rồi đi.
Chuẩn bị mọi thứ xong, đương nhiên tôi được phân công dọn dẹp phòng nhân sự và các nơi khác, theo chỉ dẫn của cô, tôi rất nhanh liền làm quen với công việc mới này.
Lúc đang chăm chú lau cửa kính, cảm thấy bả vai có chút đau nhức, tôi liền đưa tay vỗ vỗ nhẹ vai mình, rốt cuộc liền mệt mỏi mà ngồi bệt xuống đất, xoay xoay chiếc vai đau nhức kia, thế nhưng một thanh âm trầm thấp đầy băng lãnh kia đột nhiên vang lên bên tai tôi.
– Nhân viên mới vào đã ngã lăn trên sàn nhà nghỉ mệt rồi sao?
Tôi có chút nghi hoặc liền xoay đầu lại, là Sở Mặc, liền đứng bật dậy nhìn y, y trong một bộ đồ vest sang trọng, ánh mắt lạnh lùng bước về phía tôi.
– Sở… Tổng giám đốc. – Tôi cúi thấp đầu một cách nghi phép, bình tĩnh mở miệng chào y.
– Vai làm sao? – Sở Mặc hất cằm về phía vai tôi, lạnh lùng hỏi.
– Thực xin lỗi, tôi không biết phép tắc. – Tôi vẫn chưa chịu ngẩng đầu, chẳng qua hiện tại tôi và Sở Mặc không còn là người xa lạ nữa, mà chính là nhân viên và tổng tài đi, cho nên quy củ tôi phải nghiêm túc thực hiện đúng mực.
Một lát, Sở Mặc tiến sát vào tôi, đưa tay chạm lên gương mặt tôi, nâng mặt tôi lên.
– Cậu dường như khỏe hơn rồi nhỉ?
– Dạ vâng, cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm.
Tôi cẩn thận né tránh bàn tay của Sở Mặc, một lần nữa cúi đầu trả lời, bất quá không lâu sau đó, tôi thấy y không nói gì, cảm giác như bản thân đang bị y nhìn chăm chú vào chỗ nào đó trên người tôi vậy.
HẾT CHƯƠNG 9