Văn Khải cư nhiên vừa nhìn thấy tình cảnh kia lập tức hai mắt nổi gân đỏ ửng, nhưng hắn vẫn là bình tĩnh đứng yên tại chỗ, chờ phản ứng của Hạ Nghiệt.
Hạ Nghiệt đưa tầm mắt sang hắn, biết rõ bản thân cần phải làm gì, liền lạnh lùng để mặc Sở Mặc hôn mình, chậm rãi buông mình ra.
– Đủ chưa? – Cậu lảnh đạm hỏi.
– Cái gì?
– Anh còn muốn làm gì thì làm nốt luôn đi. Sau đó chúng ta sẽ kết thúc, được chứ? – Hạ Nghiệt cố gắng kìm nén thanh âm run rẩy phát ra, cười lạnh nói.
Sở Mặc cau mày nhìn cậu, vươn tay chạm lên khóe miệng còn đọng máu khô của cậu, ôn nhu chùi lấy.
– Cậu còn nhớ không? Cậu đã từng nói với tôi, cậu rất yếu đuối, giống như bây giờ vậy, cậu cần tôi bên cạnh, cậu muốn được bảo vệ.
Hạ Nghiệt nhắm hai mắt lại, cúi đầu nghiến chặt răng, trong đầu không ngừng hét lớn rằng muốn y im miệng lại, bởi lẽ hốc mắt cậu đã bắt đầu ướm lệ.
Cảm thấy tình hình càng ngày càng không ổn, Văn Khải rốt cuộc mới hùng hổ bước tới, một phen ôm lấy Hạ Nghiệt kéo ra, cười nham hiểm.
– Xin lỗi, những lời anh nói Hạ Nghiệt chẳng thèm đưa vào tai đâu a, vô ích thôi.
– Là cậu. – Sở Mặc cư nhiên vừa nhìn thấy Văn Khải, lập tức hiểu ra chuyện gì vừa mới xảy ra, tức giận nói.
– Phải, là tôi. Có chuyện gì không? Không có thì chúng tôi xin phép. – Hắn hất cằm cười lớn tuyên bố, sau liền siết chặt lấy bả vai Hạ Nghiệt lôi đi.
– Khoan đã. – Cậu nắm chặt tay ra lệnh, một phen đẩy Văn Khải ra, bước tới chỗ Sở Mặc lạnh lùng nhìn y, từ túi áo lấy ra điện thoại di động đưa cho y, run rẩy nói.
– Xin lỗi.
Sau đó lập tức xoay người chạy đi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, thật sự đau quá, nếu như có cơ hội, cậu nhất định sẽ nói lời cảm ơn y, cảm ơn trong những thời gian vừa qua đã cho cậu biết thế nào là cảm giác được yêu thương.
Phát hiện xe của Sở Mặc lướt qua mình, Hạ Nghiệt khựng người lại, nhếch miệng cười khổ, rồi cùng Văn Khải bước vào bar.
Sở Mặc vừa về đến nhà, đã bắt gặp cả nhà đang ngồi ở bàn khách, y chậm rãi bước đến, thanh âm mệt mỏi nói.
– Mẹ, Thiên Mỹ, bác gái.
– Sở Mặc…. – Cả ba người nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Con xin lỗi vì những chuyện xảy ra vừa qua. Thiên Mỹ, anh nghĩ chúng ta nên dời ngày cưới sang tuần này. – Sở Mặc không muốn vòng vo nhiều lời, thẳng thừng nói.
– Sở Mặc…anh là nói thật? – Dư Thiên Mỹ kinh ngạc đứng bật dậy, khẩn trương bước tới trước mặt y mỉm cười.
– Đương nhiên. – Y cười nhẹ gật đầu.
Bà Lưu vừa nghe lập tức mừng rỡ không thôi, liền khẩn trương nói.
– Nếu vậy… chúng ta nên chuẩn bị lễ cưới thật nhanh thôi a. Thiên Mỹ, con muốn tổ chức ở đâu?
– Mẹ, đừng vội chứ. Sở Mặc, em cảm ơn anh đã lựa chọn đúng đắn. – Dư Thiên Mỹ cảm động mà vươn tay ôm lấy Sở Mặc, nước mắt hạnh phúc rơi xuống.
– Phải đó, Sở Mặc, xem như những ngày vừa qua chỉ là ác mộng thôi, được chứ?
– Vâng. – Sở Mặc rũ mi mắt xuống, chậm rãi ôm lấy Dư Thiên Mỹ.
============
Gã Vương cả kinh nhìn Văn Khải đang điên cuồng nốc rượu uống một hơi hết cạn sạch, sau đó lại là vươn tay cầm lấy chai rượu khác, đổ hết vào mặt mình.
– Trời ạ, anh Khải! Anh đang làm gì vậy? – Gã vội vã đưa tay giành lấy chai rượu giấu đi, từ trong túi áo lấy khăn giấy ra định lau cho hắn, cư nhiên lại bị hắn hung hăng gạt tay gã ra, trừng mắt ra lệnh.
– Đưa rượu cho tao!
– Anh uống hơn 10 chai rồi đó. – Gã cuống cuồng lắc đầu cự tuyệt.
– Tao bảo đưa rượu cho tao!!! – Mất hết kiên nhẫn, Văn Khải đột nhiên vùng dậy vung tay lật đổ bàn xuống đất, điên cuồng quát lớn.
– Hảo a hảo a…. – Gã Vương sợ hãi đến giật thót cả tim, hai tay run rẩy cầm lấy chai rượu đưa cho hắn.
Văn Khải một phen giựt lấy, đứng thờ thẫn nhìn nó một hồi lâu, sau cùng liền không nói hai lời mà hung hăng ném xuống đất, hét lớn.
– Aaaa!
– Anh Khải! Anh Khải! – Gã Vương kinh hãi nhìn hắn, liền hất cằm ra lệnh đàn em đứng đằng sau đỡ hắn ngồi dậy.
– Không cần! Tụi bây lập tức cút khỏi đây cho tao!! – Văn Khải đưa hai tay nắm thành quyền, kích động đứng dậy vung vài cước vào phía đàn em. Sau đó là ngồi bệt trên nền đất, nước mắt rơi xuống, gào thét khóc lớn.
– Aaa…
Gã Vương đau lòng nhìn Văn Khải, đã một tuần nay hắn liên tục tới bar làm loạn, trong lòng vừa đau khổ vừa tức giận không thôi, mà gã lại biết rõ, hắn vì cái gì mà rơi lệ.
Từ trước đến nay Văn Khải hắn chưa bao giờ khóc vì một người nào đó, nói chính xác hơn đây là lần đầu tiên hắn mới biết cảm giác thế nào là thất bại.
– Vương… mày nói tao biết đi… tao như thế nào mà anh ấy không thích tao… tại sao anh ấy không yêu tao?!! – Văn Khải đột nhiên quay sang gã Vương, thanh âm run rẩy nói.
– Anh Khải, anh bình tĩnh lại đã…
– Mày biết không? Tao chưa bao giờ thất bại lần nào cả, cũng chưa bao giờ thích ai… Hạ Nghiệt, anh ấy đột nhiên xuất hiện, tao lại đi thích anh ấy. Tao có phải là Văn Khải không? – Hắn nắm chặt lấy tóc mình, cười khổ.
– Đương nhiên. – Gã Vương ưỡn ngực trả lời.
– Hắc… đã một tuần nay anh ấy một chút cũng không thèm mở miệng nói chuyện với tao. Khốn nạn thật!
– Haizz, hảo a hảo a, em đưa anh về. – Gã Vương chán nản thở dài, bước tới dìu hắn đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Bất quá trên suốt đường về nhà, Văn Khải vẫn luôn miệng gọi tên Hạ Nghiệt, lại còn lẩm bẩm nói sảng, không khỏi khiến gã Vương đau đầu đi.
– Hạ Nghiệt… anh như thế nào không thể quên Sở Mặc chứ… Hạ Nghiệt.. ực…
– Chúng ta về đến nhà rồi, tỉnh táo chút đi anh. – Gã Vương đảo mắt lắc đầu, dìu hắn bước vào phòng.
Vừa bật công tắc đèn, gã lập tức hốt hoảng nhìn tình cảnh trước mắt, chính là Hạ Nghiệt cơ thể trần như nhộng đang bất tỉnh nằm trên sàn nhà, xung quanh cư nhiên toàn huyết đẫm.
– Hạ Nghiệt! Anh Khải, anh đã làm gì vậy?!! – Gã liều mạng đẩy Văn Khải xuống, chạy tới lay lay Hạ Nghiệt.
Hắn bất thình lình bị gã đẩy ngã, đầu không tự giác mà đập mạnh trên khuôn tường, tâm tình lập tức tỉnh táo lại, mơ màng nhìn xung quanh.
– Anh Khải, giúp em một tay! – Gã Vương khẩn trương quấn chăn quanh người Hạ Nghiệt, thẳng thừng hướng Văn Khải ra lệnh.
Hắn bấy giờ mới chịu tỉnh ngộ, kinh hãi bước tới bế Hạ Nghiệt lên, không nói hai lời mà chạy thẳng ra ngoài.
– Anh Khải, anh rốt cuộc làm sao vậy? Yêu anh ta mà hành đến mức này sao. – Gã Vương chán nản nhìn Văn Khải sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng khám, thở dài nói.
– Tao… mày vốn biết tính tao rồi, nổi giận thì vậy đó. – Hắn lúng túng trả lời, chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh gã.
– Anh nói anh yêu Hạ Nghiệt, là đây sao? – Gã Vương nhướn mày nhìn hắn, thực không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Bạn đang
â Tao không biết, anh ấy ngà y nà o cÅ©ng im nhÆ° ngÆ°á»i câm, ngay cả liếc mắt nhìn tao cÅ©ng không thèm, tao nhÆ° thế nà o không ná»i giáºn Äược⦠Mà y bảo tao phải là m sao? â VÄn Khải liếc mắt qua gã cầu cứu.
â Äừng há»i em a, nhÆ°ng mà nếu anh yêu ngÆ°á»i ta, thì phải Äá»i xá» ngÆ°á»i ta tháºt tá»t. Giá»ng nhÆ° Gia Trình bây giỠôn nhu vá»i Tiá»u Tinh váºy. â Gã VÆ°Æ¡ng bất Äắc dÄ© nhún vai.
â Haizz, Hạ Nghiá»t anh ấy chắc hẳn là háºn tao thấu xÆ°Æ¡ng, cho dù tao có Äá»i xá» tá»t Äi chÄng nữa, kết quả vẫn nhÆ° váºy thôi. â VÄn Khải má»t má»i tá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng, chÄm chú nhìn trần nhà thá» dà i.
â Mà em cÅ©ng chẳng biết anh có yêu Hạ Nghiá»t hay không, vá»n dÄ© trÆ°á»c giá» anh có yêu ai Äâu, ngoà i viá»c có tình cảm chút chút vá»i Tiá»u Tinh a.
VÄn Khải trầm mặc không nói gì, Äã má»t tuần nay ká» từ khi gặp mặt Sá» Mặc, Hạ Nghiá»t má»t lá»i nói cÅ©ng không, nhìn hắn cÅ©ng không, cho dù má»i Äêm hắn có dụ cáºu dùng xuân nhược, chẳng qua chá» có thá» nghe thấy tiếng rên rá» dâm Äãng của cáºu, ngoà i ra không mang lại thanh âm gì khác.
Hắn cảm thấy bản thân vô cùng thất bại trầm trá»ng, thì ra tình yêu không thá» xuất phát từ tiá»n bạc và dục vá»ng Äược, mà chÃnh là hà nh Äá»ng a. NghÄ© Äến Äây VÄn Khải bắt Äầu suy nghÄ© chÃn chắn hÆ¡n, nếu nhÆ° muá»n cáºu nghÄ© Äến hắn, phải Äá»i ôn nhu vá»i cáºu hay sao?
â Anh Khải, bác sÄ© ra rá»i. â Phát hiá»n Äèn Äá» rá»t cuá»c cÅ©ng tắt, gã VÆ°Æ¡ng liá»n Äẩy Äẩy tay VÄn Khải.
â Bá»nh nhân Äã không sao, các cáºu có thá» và o. â Vá» bác sÄ© tháo khẩu trang xuá»ng, thanh âm má»t má»i nói.
Gã VÆ°Æ¡ng hất cằm chá» cá»a phòng, ý bảo VÄn Khải hắn bÆ°á»c và o. Hắn cÅ©ng không chần chừ gì, ÄÆ°a tay Äẩy cá»a tiến và o, tầm mắt láºp tức bắt gặp thân ảnh cao gầy của Hạ Nghiá»t Äang an tÄ©nh nằm trên giÆ°á»ng, Äôi mắt thất thần nhìn trên trần nhà .
â Hạ Nghiá»t. â VÄn Khải cháºm rãi ngá»i xuá»ng bên giÆ°á»ng, ÄÆ°a tay nắm lấy bà n tay Hạ Nghiá»t.
Cáºu vẫn má»t má»±c im lặng, chá»p chá»p mắt tiếp tục nhìn trần nhà .
â Anh rất ghét tôi có phải không? â Hắn cÆ°á»i khá» há»i, nhÆ°ng Äáp lại vẫn là má»t là n không khà lạnh lẽo lÆ°á»t qua.
â Tôi không giá»ng nhÆ° ngÆ°á»i khác có thá» nói những lá»i ngon ngá»t và Än nÄn há»i háºn Äá» xin lá»i anh. Bất quá⦠anh chá» cần biết tôi thÃch anh là Äược rá»i.
VÄn Khải im lặng nhìn Hạ Nghiá»t má»t há»i, nhẹ nhà ng vÆ°Æ¡n tay Äắp lấy chÄn cho cáºu, tiếp tục má» miá»ng nói.
â Tá»i nay tôi sẽ ngủ á» giÆ°á»ng bên cạnh, anh Äừng Äi Äâu Äấy.
Sau Äó Äứng dáºy Äóng cá»a phòng lại, tắt công tắc Äèn, Äứng trÆ°á»c giÆ°á»ng phụ ngắm nghÃa má»t lát, rá»i vén tay áo lên, má»t phen kéo chiếc giÆ°á»ng Äặt cạnh chiếc giÆ°á»ng lá»n của Hạ Nghiá»t, nằm xuá»ng quay sang nhìn cáºu.
â Äừng Äi Äâu nhé, Hạ Nghiá»t. â Hắn vÆ°Æ¡n tay nắm chặt bà n tay cáºu, cháºm rãi nhắm mắt.
Sáng hôm sau, VÄn Khải ngáp ngắn ngáp dà i tá»nh dáºy, phát hiá»n chiếc giÆ°á»ng bên cạnh trá»ng trải không má»t bóng ngÆ°á»i, hắn láºp tức cả kinh ngá»i báºt dáºy, không ngừng gá»i tên cáºu.
â Hạ Nghiá»t!
âKétâ Phát hiá»n Hạ Nghiá»t bÆ°á»c ra từ phòng tắm, VÄn Khải không khá»i thá» phà o nhẹ nhõm, vá»i vã bÆ°á»c Äến dìu cáºu ngá»i lên giÆ°á»ng.
â Sáng nay tôi dáºy trá»
, không thá» mua thức Än cho anh⦠Hay là thế nà y, chúng ta ra ngoà i Än trÆ°a, tôi sẽ xin bác sÄ© cho anh xuất viá»n a, Äợi tôi á» Äây. â Nói xong hắn liá»n há»n há» chạy ra ngoà i.
Hạ Nghiá»t cÆ°á»i lạnh má»t tiếng, cuá»c Äá»i Äúng thá»±c lắm trá» trêu, hiá»n tại nhÆ° thế nà o VÄn Khải hắn lại thay Äá»i nhanh nhÆ° chong chóng váºy chứ, hảo ná»±c cÆ°á»i Äi.
Trong chá»c lát, VÄn Khải Äá»t nhiên Äem bá» dạng phấn khá»i chạy và o, cÆ°á»i nhoẽn miá»ng nói.
â Tôi Äi mua quần áo cho anh, sau Äó chúng ta sẽ Än trÆ°a. Äi thôi.
###### HẾT CHÆ¯Æ NG 20 ######