Editor: Mạn Châu Sa 2001.
Thế nhưng Lục Trì đợi cô một tiếng?
Thẩm Đại kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, có chút không thể tin được.
Lục Trì thấy cô nhìn thấy mình rồi, một lần nữa ngồi lại ghế lái, gọi điện thoại cho cô.
Thẩm Đại cúi đầu nhìn điện thoại, lần này thấy rõ ghi chú, hiểu được ý của Lục Trì, cô đứng xoa mắt một chút, nhanh chóng bước qua. Cách Cayenne năm, sáu bước, Lục Trì ngồi trong xe hơi nghiêng người, đẩy cửa chỗ ngồi ghế phụ ra. Đó không phải là chỗ mà Thẩm Đại muốn ngồi, vào giờ phút này lúc cô đóng cửa lại thấy giống như quá sức.
Ngồi xong, Thẩm Đại đóng cửa, khẩn trương nhìn anh một cái, "Tại sao anh không về à?"
"Mới vừa rồi đồng ý với bác gái là chăm sóc tốt cho em, bác gái vừa đi liền bỏ lại em ở sân bay, em cảm thấy tôi làm được?" Sử dụng ánh mắt nhắc nhở cô cài dây an toàn, Lục Trì lại từ từ quay ra nhìn về phía trước.
Thẩm Đại không phản bác được.
Lục Trì tuyệt đối không phù hợp với chức bạn trai, nhưng anh lại làm được chức anh trai nhà hàng xóm, quả thật rất có ý thức trách nhiệm.
"Làm phiền anh, tôi tưởng là anh đi rồi, sớm biết, tôi đã đi ra sớm một chút." Thẩm Đại cúi đầu nhìn giày, nhỏ giọng nói xin lỗi.
"Anh ta làm khó em?"
Lục Trì lái xe được một đoạn, mắt nhìn phía trước, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ nước mắt lưng tròng và giọng nói ấm ức của cô.
"Không có, không có việc gì." Bạn trai đi, bạn gái rơi một vài giọt nước mắt là chuyện rất bình thường, nhưng bị người quen thấy, Thẩm Đại cảm thấy có chút mất mặt, chính cô cũng biết, chỉ có hai tuần lễ ngắn ngủi mà thôi, không đáng giá khóc, nếu cô nói thật cho anh biết, khẳng định anh sẽ cười nhạo cô thật ngây thơ.
Cô không nói, Lục Trì cũng không nói nữa.
Ra khỏi đường cao tốc, hỏi cô muốn về nhà hay đi trung tâm thương mại.
Thẩm Đại cúi đầu đang chơi trò chơi, nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt như nước hoa đào tỏ vẻ không hiểu nhìn anh.
Lục Trì quét mắt nhìn điện thoại của cô, nhắc nhở: "Buổi sáng em nói muốn đi trung tâm thương mại mua sắm."
Đó là cô nghĩ cớ để tự lại xe.
Thẩm Đại chột dạ cúi đầu, "Mưa quá lớn, tôi không muốn đi."
Lục Trì lại hỏi: "Muốn ăn cơm trưa ở chỗ nào?"
Thẩm Đại nhìn thời gian, vẫn chưa tới mười một giờ, suy đoán Lục Trì cũng chỉ là khách khí nên mới hỏi cô, liền nói: "Một lát nữa tôi đi mua chút đồ ăn về làm." Không có mẹ cô ở đây, Thẩm Đại cảm thấy ngại khi ngồi ăn cơm với anh khiến cho không khí có chút lúng túng.
"Được." Lục Trì không hỏi cô nữa, nửa tiếng sau, xe bỗng nhiên dừng lại. Vì để tránh phải nói chuyện với Lục Trì, Thẩm Đại cúi đầu chơi điện thoại, xe dừng lại cô mới ngẩng lên, ngoài ý muốn phát hiện là siêu thị ở bên cạnh chung cư. Đang định hỏi Lục Trì thì bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa xe.
Thẩm Đại trơ mắt nhìn Lục Trì đi vòng qua đi sang chỗ cô.
"Đi thôi, đi mua đồ ăn." Lục Trì mở cửa xe, cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Đại khóc không ra nước mắt, tại sao mỗi câu nói của cô Lục Trì đều coi là thật vậy?
Bỏ điện thoại vào túi, Thẩm Đại muốn lấy ô ra, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng nói không kiên nhẫn của người đàn ông, "Con đường có hơn 10m, chống đỡ một chút thôi."
Túi dù của Thẩm Đại hơi nhỏ, rất vất vả mới nhét được cái ô vào, lại bị Lục Trì thúc giục, cô gấp gáp cũng không dám mè nheo, nhấc chân đi ra.
Lục Trì hạ thấp thân thể, tận lực giúp cô cản trở mưa, đóng kỹ cửa xe khóa xe, ý bảo cô đi về phía trước.
Mưa mang theo gió, Thẩm Đại lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn cái ô che qua bả vai của cô, cả người khó chịu.
Không cần nhìn cũng biết, khẳng định bên kia Lục Trì dính mưa.
Không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hơn.
Rất nhanh đi đến trung tâm nhưng đột nhiên gió thay đổi phương hướng, vẫn còn lớn, thổi qua khuôn mặt của Thẩm Đại. Tóc dài che mắt lại, theo bản năng Thẩm Đại xoay người sang bên cạnh, đột nhiên Lục Trì ôm lấy bả vai cô, khiêng cô đi về phía trước mấy bước, đứng ở chỗ không có gió có nước.
Cả người Thẩm Đại cứng ngắc.
Lục Trì tỏ vẻ như không có việc gì buông cô ra, đứng ở bên cạnh thu cái ô, một tay nhét vào túi đi về phía trước, sau đó chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại quan sát áo của cô, "Có bị ướt không?"
Váy Thẩm Đại có ướt một chút nhưng không đáng ngại, lắc đầu một cái, đi theo.
Đã đến đây rồi, Thẩm Đại nghiêm túc chọn một vài đồ ăn, chuẩn bị ngày mai cũng ở nhà không ra khỏi cửa. Lục Trì xách giỏ đồ đi theo cô, cô chọn món ăn, anh cũng thả một vài thứ vào trong giỏ. Thẩm Đại còn muốn mua hoa quả, bảo anh ở chỗ này chờ, cô đi chọn một ít vải với chuối tiêu, xách túi nylon đi về, nhìn thấy Lục Trì đang đứng ở khu hải sản bên kia, bóng lưng cao lớn.
Thẩm Đại đi qua tìm anh.
"Bác gái làm tôm chiên dầu rất ngon, em biết làm không?" Nhìn thấy cô, Lục Trì thuận miệng hỏi.
Theo bản năng Thẩm Đại gật đầu một cái.
Sau đó Lục Trì bảo nhân viên vớt cho một cân tôm ra ngoài.
Thẩm Đại bất tri bất giác nhìn về phía anh, anh có ý gì?
Mua tôm xong, Lục Trì lại mua một con cá pecca*, quyết định xong rồi mới xác định hỏi cô, "Tôi nhớ là em biết làm cá?"
Thẩm Đại nghe mà không hiểu ý anh nữa thật sự là sống uổng phí mấy chục năm qua, muốn cự tuyệt nhưng lại không đành lòng, liền mở giọng nói giỡn nhưng mang theo một chút oán thán: "Đừng nói với tôi là anh chuẩn bị những thứ này để đến chỗ tôi ăn chực? Nhưng tôi không có chuyên nghiệp như mẹ của tôi, mãi mới qua được Chủ Nhật, tôi lười làm cơm."
"Đã có bạn trai rồi, không phải nên luyện tài bếp lúc một chút sao?" Lục Trì dùng giọng nói vì nghĩ cho cô nói, "Trước luyện một chút, tôi sẽ thử món ăn cho em, luyện thành thạo sẽ làm cho bạn trai em."
Nói xong xách giỏ mua đồ tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Đại bị nghẹn quá mức, nếu Lục Trì vô liêm sỉ kiên trì muốn ăn chực, cô cũng chẳng thèm nể mặt anh nữa, đuổi theo nói: "Không làm là không làm, anh mua cũng chỉ mất công thôi."
Lục Trì nhìn một đống đồ ở trong giỏ, có chút bất đắc dĩ nói: "Tin tức khí tượng bảo ngày mai cũng có mưa, tôi không muốn xuống lầu ăn cơm."
timviec taitro
Thẩm Đại trợn tròn mắt, thì ra anh muốn ăn chực hai ngày?
Nghiêng đầu, Thẩm Đại quay về phía máy bán nước hình con rùa nói: "Vậy anh tự làm đi, không phải anh biết nấu cơm sao?"
"Tôi chỉ biết làm cơm tây, ăn sáu năm, ăn chán rồi." Lục Trì bình tĩnh nhìn cô, không có một chút nào dáng vẻ đáng thương cầu xin ăn chực.
Thẩm Đại nghe ra được sự cô đơn trong lời nói của anh, suy nghĩ một chút về thân thế của anh rồi không đành lòng, chu miệng trừng mắt liếc anh một cái, "Chỉ được hai ngày, lần sau không thể lấy lý do này nữa, coi như anh là tổng giám đốc công ty, cũng đừng trông cậy vào hai ngày tới coi tôi như bảo mẫu mà sai bảo."
"Tôi không có nhàm chán như vậy." Lục Trì nhàn nhạt nói.
Thẩm Đại thiếu chút nữa hộc máu, dưới tình huống bình thường, cô nấu cơm cho anh, không phải anh nên cảm kích sao?
Dùng lời nói không chiếm được tiện nghi, Thẩm Đại lại chọn bốn con cua đồng, là loại đắt tiền nhất.
Tính tiền thì đương nhiên là Lục Trì trả tiền.
Hai tay Lục Trì xách đồ, Thẩm Đại đi lấy cái ô, ra cửa muốn che cho anh, Lục Trì lại chê cô quá lùn che ô thấp, miễn cưỡng đi vài bước, đột nhiên chạy ra ngoài, cả quần áo bị mưa to dội vào ướt hết.
"Đáng đời." Thẩm Đại nhỏ giọng thầm thì, cố ý đi lề mề về phía chiếc xe, đến trước xe, nhìn kính thủy tinh bị nước mưa cọ rửa không ngừng, nhìn thấy Lục Trì lấy từ đâu ra một cái khăn lông, đang cúi đầu lau tóc.
Thẩm Đại chưa từng thấy một Lục Trì tràn đầy hơi thở cuộc sống như vậy, cảm thấy có chút sững sờ.
Trong xe người đàn ông lau xong, cào cào mái tóc rồi ngẩng lên nhìn thấy cô, duỗi một tay mở cửa xe ra cho cô.
Trong nháy mắt Thẩm Đại hồi hồn, chạy nhanh tới chui vào trong xe rồi thu ô lại.
Áo của cô cũng dính một chút nước mưa, cộng thêm động tác vừa nãy của cô, áo trên bả vai cũng dính chặt vào người cô, hiện ra hình dáng dây áo ngực bên trong. Lục Trì nhìn chằm chằm nơi đó, âm thầm nuốt xuống, thừa dịp cô chưa quay đầu lại, tay phải cầm tay lái, tay trái cởi nút áo sơmi.
Thẩm Đại cất xong cái ô, thấy trên giầy dính bùn, cởi ra. Lấy khăn giấy ra cúi xuống lau.
Lục Trì vô ý nhìn sang, nhìn qua cổ áo của cô thấy màu hồng nhạt, viền tơ lụa.
Nhìn thấy như vậy, anh vội vàng quay đầu đi.
Sáu năm không gặp, cô đúng là lớn rồi.