Giang Long không biết trong thôn dân chúng cảm kích đối với hắn.
Tuy nhiên tránh được một trận, không tránh được cả đời, bọn nam tử trưởng thành vào thị trấn báo danh gia nhập đội ngũ đào sông.
Gặp ai cũng khen Giang Long bày mưu nghĩ kế giỏi.
Tuy rằng mai phục thành công Hô Sí Cách, nhưng Giang Long không thay đổi chủ ý, trước hết cho nhóm nam tử khoẻ mạnh trong thôn tham gia cải tạo kiến trúc thôn, nếu hai ngày sau không có gì phát sinh sẽ đào ra nhiều đường sông. Nhiều người cùng ở một chỗ như vậy, tin tức nhanh chóng lan rộng.
Lời đồn thường khuếch đại sự thật, nhất là qua nhiều người nói sẽ không còn là sự thật nữa.
- Nghe nói huyện lệnh đại nhân có khả năng tính toán như thần, đoán được kẻ thù sẽ quay lại tàn sát nên cho dân chúng di dời trước rồi phái biên quân vào đó mai phục.
- Thật à?
- Lừa ngươi làm cái gi?
Lại có người xen vào.
- Tính toán gì chứ, ta nghe nói huyện lệnh đại nhân của chúng ta không phải người thường, căn bản là thần tiên hạ phàm.
Vì thế đại danh của Giang Long tăng vọt.
Niên đại này phần lớn dân chúng tin kính Phật nên đối với Giang Long tôn kính như một vị thần.
Với tâm trạng như vậy, nam tử khoẻ mạnh càng ra sức làm việc.
Hô Sí Cách vốn định chém chết Giang Long dựng uy tín trên đại thảo nguyên, không ngờ khiến uy tín của Giang Long ở huyện Linh Thông lại càng vững chắc hơn.
Ngay sau khi quân địch rút đi, Giang Long xây dựng lại đội ngũ tuần tra Đông thành.
Ở một chỗ đất bằng phẳng, những dân tráng đang xây dựng phòng ốc thấy Giang Long lập tức quỳ xuống.
Giang Long giơ tay ra đỡ mọi người đứng dậy.
Nhiều người quỳ lạy khiến hắn không quen nhưng uy tín của hắn trong lòng dân chúng lúc này rất cao, có khuyên bảo không cần như thế, tốn nước miếng nhưng dân chúng vẫn không thay đổi.
Nhóm dân tráng đứng dậy lui về phía sau tiếp tục làm việc.
Đi vào nơi khởi công sớm nhất đã xây xong hơn ba mươi nhà, tường, phòng đều tốt.
Chỉ còn đặt dầm cái, sau đó đặt xà, rải chiếu, đắp bùn lên là xong.
Giang Long đi vào một nhà, lấy tay vuốt ve cục gạch. Nhìn xung quanh thấy tường bằng phẳng, lại đến bên cửa sổ, khung cửa sơn bóng loáng, vuốt qua không bị chích tay cảm thấy rất vừa lòng.
Giang Long thiết kế kiểu nhà mới có một gian đại sảnh, hai bên là hai gian để ở, có phòng bếp và sương phòng phía đông, nửa mẫu đất làm sân.
Nhà bếp lại có ba gian nhỏ, một gian để nấu, hai gian còn lại để cho người ở hoặc để đồ dùng cũng được.
Sương phòng tương tự cũng có ba gian cho người ở.
Niên đại này quan niệm nhiều con nhiều phúc, tuy rằng trẻ chết non tương đối cao nhưng đa số mỗi người đều có ba bốn đứa con. Hơn nữa cha mẹ cùng ông bà tính đến, nhà cũng có đến bảy tám người.
Đại sảnh là nơi tiếp khách, bên trái là nơi ở của ông bà, bên phải là nơi cha mẹ ở.
Nhà bếp có hai gian phòng trống, sương phòng phía đông còn có ba gian, nhà có bảy tám người cũng đủ chỗ ở.
Có một số nhà phức tạp hơn, ngoài ông bà thì có mấy người mẹ.
Như vậy thì nhà sẽ chật chội hơn một ít.
Nhưng Giang Long không nghĩ sâu xa, hắn đâu có tinh lực để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Diện tích nhà ở xây dựng bây giờ so với trước kia lớn hơn rất nhiều.
Nửa mẫu làm sân, có thể trồng rau quả.
Hiện tại có một vấn đề, đó là giếng không có nước.
Thường thường phải đào nhiều cái may ra mới có một cái có nước.
Hơn nữa nước giếng khá đắng, có khi còn mặn.
Giang Long biết nước giếng mặn là do có muối, có một ít nguyên tố vi lượng, cũng có thêm một ít độc tố, không thích hợp dùng để ăn uống.
Phía Tây Bắc trong kiếp trước của Giang Long, có nhiều người vì uống nước giếng mặn nên lưng bị còng sớm, mắt không nhìn lên cao được, chỉ nhìn được xuống chân, muốn xem cửa cửa khoá được chưa phải lui vào thật sâu trong nhà mới ngẩng lên nhìn được.
Cho nên Giang Long nghiêm lệnh, đào giếng phải kiên nhẫn.
Nhất định phải đào ra giếng nước ngọt mới được.
Có ít người có kinh nghiệm đào giếng nghe vậy bày ra khuôn mặt khổ sở.
Nhiều địa phương vẫn uống nước giếng mặn lúc này không dám phản bác.
Giang Long dặn dò phải tận lực đào nhiều giếng nước, có nhiều giếng rồi dân chúng phân chia xách nước, không đến nỗi phải xếp hàng quá dài làm mất thời gian. Nếu đào phải giếng nước mặn cũng không cần lấp, chỉ cần đem phiến đá lấp kín miệng giếng là được.
Cùng vài sư phó hàn huyên chuyện đào giếng một hồi, Giang Long đi đến hỏi Tiểu Phàm:
- Khi nào thì đặt dầm cái?
Trước mắt đã có vài phòng và sân sắp xếp tốt.
Hàng thứ nhất ít nhất có ba mươi gia đình.
Hơn thì có năm mươi hô, quy hoạch theo địa hình và diện tích.
- Nếu tiểu thiếu gia muốn xem, buổi chiều có thể đặt dầm cái.
Tiểu Phàm mỉm cười trả lời.
- Tốt, vậy tới giữa trưa đặt dầm cái!
Giang Long nhớ đến kiếp trước, lúc đó ở cô nhi viện, viện trưởng từng mời thợ thủ công đến xây lại phòng ốc, lúc đặt dầm cái còn cố ý mua kẹo hạch đào, miệng hát Cát Tường đi xung quanh rải đồ, ngụ ý mang tới điều tốt đẹp.
Cô nhi viện không giàu có, mua kẹo về vụng trộm giấu một ít, về sau phát cho bọn nhỏ ăn.
Giữa trưa về nhà ăn cơm xong, Giang Long tới coi đặt dầm cái.
Tiểu Phàm sớm mang theo người tới nơi này đợi, Giang Long đi vào liền thấy nhóm thợ thủ công phụ trách đặt dầm cái.
Những người này vừa đặt dầm cái, vừa hát Cát Tường.
- Chân trèo lên thang từng bước cao, tay bám cành hái đào tiên; muốn hỏi đồ nhi chạy đi đâu, ta đến kim lương đi một lần; mắt nhìn một con rồng trên cao, rung đùi đắc ý đi lên trên, đi lên không trung để định vị, chỉ đợi chủ nhân đến treo vải đỏ, treo vải đỏ tại đầu Cửu Long, hàng năm đều thu hoạch đầy ngũ cốc, treo vải đỏ tại đuôi Cửu Long, làm quan yêu dân trong sạch như nước, đang đọc vui vẻ ngẩng đầu nhìn, tam tiên Phúc Lộc Thọ đến đây.
Tăng Phúc tiên, tăng Thọ tiền, Lưu Hải tung vàng tiền, một tung ra vàng, hai cung ra bạc, ba tung ra la ngựa thành đàn, vàng bạc rơi trên xà nhà, vinh hoa phú quý vạn năm…
Đám thợ thủ công vừa hát Cát Tường, và mang theo cây thang trèo lên trên, đem dầm cái đặt vào vị trí tốt.
- Đoạt cây hạch đào thôi!
- Đây là kẹo của ta!
- Các ngươi không được giành của ta!
Giang Long thấy đám thợ mang kẹo hạch đào tung ra bốn phía, bọn nhỏ chạy tới nhặt lấy.
Một lát sau một ít phụ nữ cũng gia nhập.
Giang Long thấy mọi người khuôn mặt tươi cười, khoé miệng cũng mỉm cười theo.
Một lát sau thì rời khỏi.
Bên tai chợt nghe thấy thanh âm hưng phấn của một hài đồng:
- Nhà của ta lúc trước ở đây, đến lúc đó thì gian viện tử này chính là của nhà chúng ta rồi…
Lời này khiến một đám tiểu đồng hâm mộ.
Sau hai ngày xây dựng, bên dị tộc cũng không thấy có động tĩnh gì, Giang Long cho đám dân tráng ra khỏi thành đào sông dẫn nước.
Đương nhiên hắn phải phái thám báo quan sát, tuần tra liên tục.
Dân tráng vừa tới không mang theo công cụ và phần lớn là ở chỗ phòng vừa dựng tạm, mà lúc này thì chính thức bắt đầu đào sông dẫn nước rồi.
Giang Long sớm lệnh cho thợ rèn trong thành chế tạo cuốc xẻng, cuốc chim. Tổ chức của Đại Lệ Ti mang tới các thỏi sắt do buôn lậu, cho nên mấy ngày nay đám thợ rèn làm việc tăng ca liên tục, nhanh chóng chế tạo ra công cụ.
Có công cụ trong tay, tốc độ đào sông nhanh hẳn.
Đào đất lên, cho xe ngựa chở đất đem đến nơi có địa thế thấp đắp lên.
Có cơm ăn, có tiền hỗ trợ, nhóm người làm khí thế ngất trời.
Huyện Linh Thông đã đi vào quỹ đạo khiến trong thành Vọng Sa, Bàng Thành An không khỏi cau mày.
Y sớm biết tin Giang Long bảo vệ được thành trì, đánh lui quân dị tộc, việc này y không dám tuỳ tiện báo cáo, nguyên nhân đơn giản là do Thái tử và Cảnh phủ không chung chiến tuyến.
Trận chiến này đại thắng, ước chừng giết hơn bốn trăm quân sĩ dị tộc. Nếu báo cáo lên, Hoàng thượng nhất định phải khen ngợi Giang Long.
Thái tử chắc chắn sẽ mất hứng.
Nhận được báo cáo trong ngày hôm ấy, Bàng Thành An phái người lén thông tri cho Tri châu Văn Thượng, chỉ có điều bên kia vẫn chưa truyền lời lại khiến y cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Vì thế y tìm tâm phúc dưới trướng thảo luận.
Nếu Giang Long xuất thân không phải từ danh môn, mấy tên thủ hạ dễ dàng giải quyết, thậm chí tranh nhau lập công.
Nhưng hiện tại không có biện pháp hoàn hảo để xử lý.
Phải biết rằng người ta có thể trực tiếp truyền tin về kinh thành.
Đoạt công lao hoặc dấu diếm không có khả năng thực hiện.
Hơn nữa quân đội bên Hà Hoán cũng sẽ báo tin, bên đó cũng diệt được hơn hai trăm quân sĩ dị tộc.
Thương lượng hồi lâu không có kết quả, Bàng Thành An đành cho thuộc hạ lui.
Đến khi trời tối, người y phái đi thông tri cho Văn Thượng mới trở về nói một câu.
Đường kim Hoàng thượng cũng không thích Cảnh phủ.
Bàng Thành An nhíu mày vài cái, sau đó giãn ra.
Tìm Công Tào chủ quản Bành Hỉ, phái y tới xem xét huyện Linh Thông.
Giang Long lần này lập đại công, đành phải phái Bành Hỉ tới khen ngợi vài câu.
Những quan viên khác trong huyện Linh Thông vô cùng bất mãn.
Bọn họ cũng tham gia thủ thành, bây giờ công lao bị lau quệt rồi.
Tuy nhiên Giang Long không quá để ý.
Việc hắn quan tâm là hiện tại phải đào sông, đây là việc làm tạo phúc cho dân chúng, có thể lưu truyền công tích muôn đời.
Nếu bời vì làm nên công trạng lớn mà bị Hoàng thượng điều đi, cho dù là thăng lên một bậc cũng khác gì thất bại trong gang tấc.
Bàng Thành An xử lý như vậy lại hợp ý của hắn.
Đối với đám người kia, Giang Long chỉ có thể trấn an.
Bọn người kia cũng không phải người ngu, hiện tại trong thành ngoài thành như vậy đương nhiên nghĩ tới xây dựng thành kiên cố sẽ có công lao lớn, cho nên an tâm lại.
Tuyệt đối không thể làm căng với Giang Long
Vào tháng năm, trên bầu trời trong xanh thỉnh thoảng có chim ưng và chim điêu bay qua.
Giang Long đang vẽ một đoạn lộ tuyến của con sông bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy màu xanh của thảo nguyên mới nhớ tới lúc rời kinh thành từng đáp ứng vẽ tặng cho Cảnh lão phu nhân một bức tranh về thảo nguyên.
Bỏ mọi việc đang làm, Giang Long tung người nhảy lên lưng ngựa chạy về phía thảo nguyên.
Đồ Đô, Tần Vũ, Cương Đế Ba Khắc và Phàn Nhân không biết Giang Long muốn làm cái gì, lên ngựa đuổi sát phía sau.
---------oOo----------