Quân sĩ đầu không cao, thấp bé tráng kiện, trên người khôi giáp đầy đủ, thần sắc kiêu ngạo, lớn tiếng quát mắng khiển trách với Tần Vũ:
- Lặp lại lần nữa, hai con ngựa này quân gia coi trọng, ngươi nói bao nhiêu, quân gia trả cho ngươi! Đừng trừng mắt, bằng không dù ngươi có nói cao thế nào, quân gia cũng sẽ lấy roi đánh ngươi!
- Không bán!
Tần Vũ đứng ở gần chuồng ngựa, nơi này là thành Vọng Sa, y không muốn gây chuyện với Giang Long, cho nên cố gắng thu sự tức giận lại. Ở phía sau y, Tuyết Nguyên và Hắc Thụy thần tuấn đều táo bạo đi tới đi lui, trong mũi phát ra những tiếng thở phì phì.
- Không bán?
Quân sĩ thấp bé thấy Tần Vu lạ mặt, lại thấy Tần Vũ không dám tức giận thì càng tỏ ra kiêu ngạo:
- Ngươi có biết quân gia ta là thân binh của ai không? Là thân binh của Đô úy quận Vọng Sa Khương đại nhân đấy!
Thái Thú Bành Thành An này là nhân vật số một, Đô Úy Khương Kỳ là nhân vật số hai.
- Vậy thì sao?
Tần Vũ nhíu mày, vẫn cự tuyệt:
- Chẳng lẽ thân binh của Đô úy đại nhân thì có thể cứng rắn tranh đoạt hay sao?
- Ôi, ơ?
Quân sĩ thấp bé kêu lên một tiếng kỳ quái:
- Muốn chụp mũ cho quân gia của ta à? Đô úy đại nhân là thanh quan quang minh chính đại, dĩ nhiên không chấp nhận người bên cạnh mình cứng rắn tranh đoạt tài vật của dân chúng, nhưng hai con ngựa này của ngươi...cao lớn thần tuấn như vậy, vừa nhìn là biết mua được từ trong tay dị tộc.
Nói tới đây, quân sĩ thấp bé không có ý tốt nheo mắt lại nhìn chằm chằm Tần Vũ. Nhưng Tần Vũ vẫn không chịu khuất phục, tựa như không nghe được ý vị trong đó. Quân sĩ thấp bé rất bất mãn, nói đến mức này rồi, tên cao to trước mặt này là ngốc thật hay là giả vờ nghe không hiểu đây?
Mua được từ trong tay dị tộc là có thể định đó là hành vi buôn lậu. Mà buôn lậu vật phẩm, ngựa, triều đình có thể trực tiếp thu lại đấy. Đến lúc đó còn phải phạt tiền bạc vì hành vi buôn lậu, cũng định tội sung quân.
Nói đến đây thì dừng lại, quân sĩ thấp bé là muốn Tần Vũ ý thức được sự lợi hại, nhả bán hai con ngựa này cho gã. Nhưng Tần Vũ vẫn không tiếp lời.
- Thật can đảm!
Lại đợi một lúc, vẫn không thấy Tần Vũ mở miệng, quân sĩ thấp bé thẹn quá hóa giận:
- Quân gia ta hoài nghi hai con ngựa này của ngươi là lén mua từ trong tay dị tộc, hiện tại mau cùng quân gia nhà ta đi một chuyến đến cửa nha môn đi!
Dứt lời, lập tức tiến lên xô đẩy Tần Vũ, nhưng không hề dắt ngựa đi. Dưới tình huống bình thường là phải dắt ngựa đi theo đấy, tới nha môn mới xem như có chứng cứ. Nhưng Tuyết Nguyên và Hắc Thụy quá mức thần tuấn, mà nha môn lại không thuộc quản lý của Khương Kỳ.
Nếu như là ở ngoài thành, quân sĩ thấp bé có thể trực tiếp đưa người đến quân doanh, quân đội có quyền bắt giữ thẩm vấn đối với người buôn lậu. Nhưng cuối cùng lại không áp giải tiểu thương đến nha môn, để phủ nha bên này định tội. Ở trong quá trình thẩm vấn, đương nhiên là có thể làm chút động tác nhỏ rồi. Hơn nữa nếu Khương Kỳ lên tiếng, như vậy cho dù là công khai lấy đi hai con ngựa này, người khác cũng không thể làm gì được.
Giờ phút này ở trong thành, quân sĩ thấp bé không dám dắt ngựa đi theo, bằng không bị những quan viên khác nhìn thấy, trong đầu nảy sinh lòng tham thì hai con ngựa này cũng sẽ bị người khác cướp đi.
- Ngươi thật sự là thân binh bên cạnh Khương đại nhân?
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên, quân sĩ thấp bé theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, sau đó thì không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh về phía trước quỳ một gối xuống:
- Bái kiến Đỗ đại nhân!
Người tới mặc quan bào, thân hình cao lớn uy vũ, chính là Đỗ Uy – chủ quản Binh Tào quận Vọng Sa.
Trong triều có lục bộ, huyện nha có lục phòng, trong quận thì có lục tào. Phẩm cấp giống với chủ quản Công Tào, chủ quản Binh Tào cũng cũng là lục phẩm. Đỗ Uy là quan viên chưởng quản quân sự trong phủ nha, mặc dù là thủ hạ của Bàng Thành An, nhưng trên thực tế y thân cận với Khương Kỳ hơn.
Bàng Thành An muốn thi thánh nhân giáo hóa, coi thường võ tướng hơn, bình thường không hòa hợp với Đỗ Uy. Tuy nhiên chủ quản Binh Tào là quan viên lục phẩm, không phải là Bàng Thành An nói miễn có thể miễn. Nhất định phải nắm được sai lầm lớn mà Đỗ Uy phạm phải, sau đó bắt thẩm vấn, sau khi có kết quả, lại thông qua Lại bộ hạ công văn rút chức vụ này. Mà do ai để bổ sung chỗ trống, cũng là do quan viên Lại bộ tiến hành đề bạt điều phái. Quan viên chính lục phẩm không phải là chức quan nhỏ, không thể do Quận thủ định đoạt.
Chủ quản Binh Tào nhất định là do võ tướng đến đảm đương, Bàng Thành An vừa rồi chưa chọn được người thích hợp để đề cử, đến lúc đó người tới khẳng định sẽ không hợp giống như Đỗ Uy và Bàng Thành An, cho nên Bàng Thành An cũng lười tiêu phí tâm tư và tinh lực để lật đổ Đỗ Uy.
Đỗ Uy lạnh lùng liếc nhìn quân sĩ thấp bé, cảm thấy hơi quen mắt, xem ra không phải giả mạo khẽ hất ống tay áo:
- Trở về tự mình lĩnh phạt!
- Vâng!
Quân sĩ thấp bé tuy rằng nhận tội rồi, nhưng sắc mặt vẫn có chút do dự.
Tại địa phương Bắc Cương này, hơn nữa lại là nhậm chức trong quân, một con ngựa tốt đối với võ tướng mà nói thật sự vô cùng trân quý. Có tọa kỵ tốt chẳng những có thể bảo vệ được tính mạng, hơn nữa có thể làm cho thực lực không có căn cơ của võ tướng tăng lên mấy thành.
Quan Vũ trong Tam quốc Diễn Nghĩa, sở dĩ lợi hại như vậy là nhờ dựa vào ngựa Xích Thố. Nhan Lương, Văn Sú đều là vì Quan Vũ cưỡi mã khoái Xích Thố mà bị chém giết trở tay không kịp. Bằng không với chiến lực thật sự của hai người, cho dù không địch lại Quan Vũ cũng không thể bị chết dưới đao của Quan Vũ. Cùng lắm đánh không lại thì sau đó xoay người chạy trốn.
Vũ lực của Nhan Lương, Văn Sú được đánh giá là khá lớn, nhưng cũng sẽ không bại bởi Trương Cáp. Trong Hà Bắc Từ Đình Trụ, Nhan Lương và Văn Sú đều xếp hạng trước Trương Cáp, mà Trương Cáp còn là một trong Ngũ tử Lương tướng thủ hạ của Tào Tháo. Trương Cáp giao thủ với Trương Phi, tuy rằng không địch lại nhưng có thể giữ được tính mạng.
Tóm lại vật cưỡi tốt cùng thần khí trong tay luôn được võ tướng cực kỳ coi trọng.
Quân sĩ thấp bé là thân binh của Khương Kỳ, thân binh dĩ nhiên là trung thành và tận tâm với chủ tướng của mình, trên chiến trường, chủ tướng gặp nguy hiểm, thân binh sẽ dùng thân thể để chắn vũ khí, khi nhìn thấy ngựa tốt thì muốn ép đoạt mua về, tặng cho Khương Kỳ cũng là điều hợp tình hợp lý.
- Cút!
Đỗ Uy nhìn thấy, lập tức gầm lên:
- Đây là tọa kỵ của Cảnh đại nhân, tân Huyện lệnh huyện Lĩnh Thông. Mà Cảnh đại nhân, còn là hậu nhân duy nhất của Nhân Đồ tướng quân!
Chỉ khi không ở trước mặt Giang Long, đại đa số người đều kính nể Cảnh Hiền, đều gọi ông là Nhân Đồ tướng quân. Xưng hô này phải có khí phách rất nhiều, tuy nhiên ngay trước mặt Giang Long nói ra sẽ có vẻ không tốt lắm, cho nên ở trước mặt Giang Long, đều gọi là Tiểu Hầu gia.
Hầu tước của Cảnh phủ đã bị triệt tiêu, cho nên Tiểu Hầu gia chính là chỉ Cảnh Hiền, không phải là chỉ Giang Long.
Lúc này, Giang Long vừa lúc đuổi tới.
Quân sĩ thấp bé nghe vậy rõ ràng giật mình kinh hãi, uy danh của Nhân Đồ tướng quân y dĩ nhiên là biết, thậm chí một số chiến tích của Cảnh Hiền khi còn sống y đều có thể đọc làu làu. Hôm nay thật sự là mắt bị mù, lại dám cứng rắn mua ngựa của hậu nhân Cảnh Hiền.
Quân sĩ thấp bé vội vàng xin lỗi Tần Vũ, sau đó xấu hổ mà đi.
- Hạ quan Cảnh Giang Long huyện lệnh Linh Thông tham kiến đại nhân.
Từ trên quan bào có thể nhìn ra, quan viên trước mắt phẩm cấp cao hơn mình, cho nên Giang Long chủ động làm lễ chào hỏi.
Đỗ Uy nghe vậy vội vàng đáp lễ:
- Cảnh đại nhân xuất thân danh môn, không cần khách khí như thế.
- Còn phải đa tạ đại nhân hỗ trợ giải quyết xong phiền toái.
- Việc nhỏ thôi.
Hai người bắt chuyện vài câu, Giang Long hỏi, lúc này mới hiểu được người trước mắt là chủ quản Binh Tào quận Vọng Sa. Đi vào trong phòng khách, dâng trà lên, sai người ra ngoài hết, Đỗ Uy mới biểu lộ thân phận, nói:
- Năm đó Tiểu Hầu gia từng có ân cứu mạng bản quan, đêm qua bản quan nhận được thư của Trình tiên sinh, cho nên lúc này mới chủ động tìm đến tận cửa.
Trình tiên sinh, đương nhiên là chỉ Trình Trạch rồi.
Sau khi Giang Long nghe xong, lại khách khí nói vài câu, sau đó nói về khó khăn trước mắt:
- Chẳng hiểu tại sao, Bàng đại nhân tránh mặt không gặp, mà trong huyện nha, bản quan còn rất nhiều việc phải làm, không thể dừng lại ở thành Vọng Sa.
Đỗ Uy nghe vậy nhíu mày suy nghĩ, một lát sau cười nói:
- Thật khéo quá, quân sĩ lúc trước từng là thân binh bên cạnh Khương Đô úy, mà vấn đề khó khăn cần giải quyết này chỉ có tìm Khương Đô úy mới hóa giải tốt được.
Hai người ra khỏi dịch trạm, lập tức đi về hướng quân doanh ngoài thành.
Đỗ Uy muốn dẫn Giang Long đi gặp Khương Kỳ.
- Khó trách quân sĩ kia cứng rắn muốn mua tọa kỵ của Cảnh đại nhân, con ngựa này thật là thần tuấn!
Nhìn Giang Long ngồi lên Tuyết Nguyên, Đỗ Uy tán thưởng, tiếp đó lại nhìn sang Hắc Thụy, nói:
- Con hắc mã này, ở trong quân đội Bắc Cương cũng không tìm được con ngựa nào sánh bằng.
- Tổ phụ và gia phụ của hạ quan đều yêu thích sưu tầm ngựa tốt.
Giang Long cười khẽ giải thích một câu.
Đỗ Uy gật đầu đáp lại:
- Việc này bản quan từng nghe nói tới, ngựa tốt bực này, dù có tiền, nhưng không có vận khí cũng không gặp được đấy.
Sau khi ra khỏi cửa thành, đoàn người gia tăng tốc độ.
Quân doanh trú đóng ở cách ngoài thành Vọng Sa hơn hai mươi dặm, chỉ chốc lát là đến nơi. Đỗ Uy và Khương Kỳ rất thân thiết, thường xuyên đến đại doanh, nói ra thân phận của Giang Long xong, binh sĩ coi giữ ngoài quân doanh lập tức đi vào thông báo.
Chỉ chốc lát, không ngờ Khương Kỳ chủ động ra đón, hơn nữa ánh mắt đầu tiên là đặt lên người Giang Long cẩn thận đánh giá một lượt, tuy nhiên một lát sau, trong ánh mắt toát lên tia thất vọng. Tuy rằng sức khỏe Giang Long dần tốt lên, nhưng vẫn không coi là cường tráng.
Khương Kỳ thấy thân hình Giang Long hơi gầy, hiển nhiên thất vọng, năm xưa Cảnh Hiền anh dũng vô song bực nào chứ, đáng tiếc hậu nhân lại nhậm chức quan văn.
- Nói vậy vị này chính là hậu nhân của Cảnh Tiểu Hầu gia, Cảnh Giang Long?
Khương Kỳ tuổi gần năm mươi, bên thái dưỡng đã có nhiều điểm sương trắng, mặc dù gọi thẳng tên Giang Long, nhưng uy vọng và kinh nghiệm lý lịch bày ra ở nơi này, chẳng những không có lễ phép, xưng hô như vậy, ngược lại càng thân cận hơn.
Giống như bề trên đối đãi với vãn bối nhà mình.
- Ra mắt Khương Đô úy!
Giang Long vội vàng cung kính làm lễ chào hỏi.
Mặc dù ấn tượng ban đầu của Khương Kỳ về Giang Long khá thất vọng, nhưng cũng sẽ không xem nhẹ Giang Long. Tuy rằng Cảnh phủ không bằng năm xưa, nhưng ở Bắc Cương, mặc dù Giang Long chỉ là một văn nhân, cũng có thể điều động được năng lượng khổng lồ. Chỉ có điều Giang Long mới tới, hơn nữa lại không phải địa vực mà năm xưa Cảnh Hiền nhậm chức. Bằng không với khả năng của một Quận Thủ, đúng là không làm khó được Giang Long.
Giống như trưởng bối, Khương Kỳ tiến lên, thân thiết đỡ Giang Long lên, cười ha hả nói:
- Đi, chúng ta đi vào nói chuyện.
Trong quân doanh hết thảy đơn sơ, tiến vào lều lớn ngồi xuống, chỉ cấp cho mỗi người một ly trà thô ráp. Trong chén trà chỉ ngâm và vụn lá trà nhỏ.
Khương Kỳ nâng chung trà lên, há miệng uống một hơi cạn sạch, tay to quệt qua khóe miệng một chút, lau nước đọng tràn ra. Đỗ Uy là người luyện võ, cũng làm giống như thế. Giang Long không phải là người hay nói, so với người khác thì yếu ớt hơn, cũng uống một hơi cạn sạch, nhưng hương vị trà này thật sự không ngon lắm, khá chát.
Đỗ Uy là người có tính cách ngay thẳng, sau vài câu khách khí thì nói ra vấn đề nan giải mà Giang Long gặp phải.
- Hạ quan đích thật là có nhiều việc phải làm, không thể đợi mãi ở nơi này được.
Giang Long bất đắc dĩ nói.
- Đơn giản!
Khương Kỳ đứng thẳng lên:
- Bổn tướng dẫn ngươi đi phủ nha!