Giang Long rất muốn dựa theo mô hình quản lý của kiếp trước đem ao nước, vườn quả, trang trại chăn nuôi, thậm chí là đồng ruộng cho người trong nông trang thầu, tức là cho bọn họ tự kinh doanh, như vậy bọn họ sẽ làm việc nhiệt tình và hiệu quả hơn.
Làm việc cho người khác chung quy không có kiên nhẫn, nhiệt tình bằng tự làm việc của mình.
Đối với Giang Long mà nói, làm như vậy được nhiều lợi ích, đó là không cần dùng nhiều trợ thủ đắc lực trong tình hình hắn thiếu người.
Hơn nữa, hắn không định chuyên tâm vào việc quản lý nông trang.
Hiện tại làm những chuyện như vậy chưa thu được tiền lời, hắn nghĩ việc như vậy cũng khó có người nhận thầu.
Việc cần phải làm nhiều lắm, hơn nữa Giang Long ở nông trang đợi không được lâu, còn phải đi kinh thành giúp Sài Thế Vinh đối phó với người trong tộc làm khó dễ. Bởi vậy hắn không thể chuyên tâm lo chuyện công việc trong nông trang.
Cho nên hắn khó tránh khỏi có chút vội vàng.
Giang Long cưỡi ngựa, Trịnh Trì đi bên cạnh, vừa tiến đến chuồng gia súc vừa nói:
- Ngươi có biết xung quanh có chỗ nào bán cá giống không?
- Tiểu nhân không biết.
Trịnh Trì đầu tiên lắc đầu, sau lại nói:
- Trên trấn thường xuyên có tin đồn có nhà nuôi cá bị lỗ, nếu cẩn thận đi hỏi chắc sẽ biết được chỗ bán cá con.
Giang Long nghĩ một chút rồi quyết định giao việc thu mua súc vật cho Điền Đại Tráng.
Chỉ chốc lát đã đi đến chuồng gia súc, thấy từng gian mới tinh được dựng, nhiều tá điền đang làm việc, có người khuân gỗ, có người bê gạch, có người đang trát tường, còn lại đang chọn đòn gánh.
Thợ mộc bào gỗ, thợ xây đắp tường.
Có nhiều người ở trên nóc.
Trước tiên dựa theo khoảng cách nhất định đặt những đòn gỗ chắc chắn, sau đó trải chiếu dày lên, tiếp theo là đắp bùn.
Đối với cách xây chuồng gia súc, Lý quản sự và Giang Long từng tranh luận, bởi vì Giang Long muốn dùng gạch để xây tường. Trước kia chỉ có Hồ quản sự, Điền Đại Tráng và chỉ có một ít người được ở phòng xây bằng gạch.
Dùng gạch xây tường tốn kém quá nên Lý quản sự hy vọng đổi sang dùng gạch gỗ thay thế.
Cuối cùng thì Lý quản sự cũng không lay chuyển được Giang Long.
Bên trong chuồng dùng gạch xanh lát nền.
Giang Long biết muốn làm chăn nuôi thì quét dọn vệ sinh là quan trọng nhất, nếu chỉ nuôi số lượng ít thi không có gì lớn, nhưng trang trại nuôi số lượng lớn như vậy, vệ sinh sạch sẽ đề phòng bệnh là chuyện nhất định phải chú ý.
Vì chuyện này khi Lý quản sự cứ hễ nhìn thấy Giang Long là mặt thối ra.
Nhóm tá điền sáng nay được ăn thịt gà xé và canh thịt cháo thịt, nên giờ này một đám mặc dù mệt mồ hôi đầy người nhưng vẫn tươi cười, dưới ánh mặt vẫn khí thế ngất trời.
Giang Long cưỡi ngựa, dạo qua nơi này một vòng, đối với tốc độ làm việc khá hài lòng.
- Đợi súc vật về, phải cho người chăm sóc nuôi nấng, quét dọn vệ sinh sạch sẽ, ngươi và Dương Cường truyền lời ra xem ai nguyện ý đến trang trại chăn nuôi làm việc, ừm, tiền tiêu hàng tháng một trăm văn tiền, trước hết tuyển mười lăm người trước đi.
Trịnh Trì vui vẻ, tiền tiêu hàng tháng một trăm văn tiền?
Bây giờ thời buổi hòa bình, lương thực khá rẻ, gạo trắng chỉ có mấy văn tiền một cân.
Nhưng đối với hoa màu, một đồng tiền có thể mua hai tới ba cân đấy, nói cách khác, một nhà sáu miệng ăn nếu có một người làm việc trong này dễ dàng có thể nuôi sống cả nhà.
Hơn nữa còn có thể ăn no.
Ai cũng có người thân và bạn bè, Trịnh Trì trong lòng bắt đầu tính toán, muốn nhân cơ hội này kiếm chỗ cho người nhà và bạn tốt, nhưng phụ trách quản lý còn có Dương Cường, đến lúc đó khó tránh gã cũng cho vài người vào.
Chính mình chiếm tám chỗ, cho Dương Cường chiếm bảy chỗ là tốt rồi.
Giang Long lúc này lại mở miệng:
- Đều phải chọn nam nhân, đây là việc tốn sức, ba mươi tuổi trở lên tìm bốn người thôi, còn lại tuyển tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi.
Ba mươi tuổi trở lên chắc chắn sẽ điềm tĩnh, phát sinh chuyện gì cũng sẽ thông báo lên trên đúng lúc.
Mười lăm mười sáu tuổi phụ trách làm việc là tốt rồi.
Đương nhiên nếu đầu óc thông minh cũng có thể học hỏi được thêm nhiều kiến thức.
- Mặt khác, cỏ tươi chưa mọc ra, sau này cỏ cao lên có thể để bọn nhỏ trong nông trang đi cắt cỏ, đến lúc đó trả tiền cho chúng theo từng cân cỏ.
Trịnh Trì ngạc nhiên hỏi:
- Cái này cũng đâu cần thiết, trong nông trang nhiều con nít, chỉ là cắt cây cỏ thôi sao còn phải cho chúng tiền?
Giang Long khoát tay nói:
- Xem như cho bọn nhỏ cơ hội kiếm tiền xài đi.
Cỏ xanh cao lên ở mọi nơi, mặc dù chỉ có sáu bảy tuổi, vừa chơi vừa làm một ngày cũng có thể cắt hơn hai ba mươi cân, thu mua giá tất nhiên sẽ không cao mấy.
Hai ba mươi cân, cho hơn hai đồng tiền là đủ rồi.
- Vâng.
Lại dặn dò Trịnh Trì vài câu, sau đó Giang Long đi tìm Ngọc Sai và Bảo Bình.
Hai tiểu nha hoàn trước kia chưa nghiêm túc làm việc gì, chỉ chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Giang Long mà thôi, mặc dù có Phương Tình nghĩ kế, các nàng làm việc chân tay vẫn lúng túng, quên trước quên sau.
Làm sao so được với Giang Long, làm nhiều chuyện như vậy vẫn không hoảng loạn, lại gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa lâu sau còn phát hiện mấu chốt buôn bán.
Thấy Giang Long đến, hai nàng như tìm được tri kỷ.
Lập tức vây quanh, quấn quít hỏi chuyện.
Thật ra khi nghiêm túc làm một chuyện, lúc mới bắt đầu đều gặp ít nhiều phiền phức đau đầu nhưng không thể không giải quyết, người thông minh ứng biến nhanh nhạy sẽ dễ dàng giải quyết.
Nhưng nếu không có kinh nghiệm, không nhìn xa trông rộng sẽ cảm thấy sự việc rất phức tạp khó giải quyết.
Mặc dù hai nàng chỉ hỏi ít chuyện vụn vặt nhưng Giang Long vẫn kiên nhẫn trả lời.
Có câu kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh, Đỗ Quyên tuy cũng là chủ quản, nhưng phụng mệnh đến hỗ trợ Ngọc Sai và Bảo Bình, không phải cho ả đến quyết định, cho nên có một số việc ả cũng không biết phải làm thế nào, lúc này thấy hai nàng vây quanh Giang Long hỏi tới hỏi lui âm thầm bĩu môi.
Hai người ngu ngốc, nếu không phải vận khí tốt, trở thành nha hoàn bên cạnh Tiểu thiếu gia, làm sao có cơ hội tốt được tiến hành kinh doanh thú bông và thêu kinh?
Nếu là mình, hừ!
Nghĩ đến làm thú bông và thêu, Đỗ Quyên lại cảm thấy lo lắng không yên, ả lén lút đem mang mẫu ra ngoài kiếm người làm nhân cơ hội kiếm chút tiền, đương nhiên ả còn chưa ngu ngốc tới mức đem hàng bán trước.
Nếu không tuy có thể kiếm nhiều tiền nhưng dễ dàng bị điều tra ra, đó không phải chuyện đùa.
Cứ coi như thế, ả vẫn vơ vét được một khoản tiền lớn.
Hiện tại ả đang hối thúc những người đó đẩy nhanh tiến độ, dự trữ hàng.
Phương Tình từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười, lẳng lẽ đứng quan sát.
Coi mình như người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt.
Giang Long vừa trả lời hai nha hoàn vừa để ý đến Phương Tình, Lâm Nhã đúng là may mắn khi gặp được nàng ta, có nàng ta nghĩ kế, đối phó với Đỗ Quyên không quá khó khăn, cho dù Lâm gia gây khó dễ cũng không gây rối trận đầu.
Hắn với Lâm Nhã giống nhau, với Phương Tình xưa nay chưa có giao tình nên ít nhiều vẫn có tâm lý đề phòng.
Giúp đỡ hai nàng xử lý chuyện xong, Giang Long mang hộ vệ rời khỏi, đến tiểu viện của Lâm Nhã.
Lúc này đã là giữa trưa, Giang Long và Lâm Nhã cùng nhau ăn trưa.
Hiện tại Giang Long và Lâm Nhã tiếp xúc cũng khá nhiều, không còn căng thẳng gò bó nữa, hai người ngồi chung bàn ăn cơm.
Vừa mới ăn xong, Lý quản sự tới báo cáo sổ sách.
Giang Long thấy Lý quản sự làm bộ dáng mệt mỏi, lúc nào cũng kêu tiết kiệm tiền, tự làm khổ chính mình.
Nhưng Lý quản sự thấy Giang Long vẫn là thối mặt.
Ông ta cảm thấy Giang Long tiêu tiền như nước, không hề biết tiết kiệm, Cảnh phủ lớn như vậy, chỗ nào chẳng phải dùng tiền? Ví như xây chuồng gia súc, chỉ cần che cái mái thôi, không ngờ đòi dùng gạch xanh xây tường, trong lòng ông ta vô cùng buồn bực.
Cho rằng Giang Long không phải loại phá gia chi tử cũng chẳng phải người tốt gì.
Lâm Nhã thấy Lý quản sự đến đành đi làm việc.
Giang Long hôm nay không có chuyện gì quan trọng cũng đi theo.
Nghe Lý quản sự báo cáo sổ sách, Lâm Nhã ngồi ở bàn ghi chép.
Sáng nay Lý quản sự cùng Điền Đại Tráng đi thu mua gia súc, số lượng không ít, còn mua một ít thức ăn cho gia súc.
Nếu thuận lợi, ngày mai sẽ mang gia súc về chuồng, còn phải chuẩn bị thức ăn cho chúng nữa.
Mấy chục con trâu cũng về, trước cứ chia chúng cho bọn tá điền nuôi dưỡng trong nhà, mỗi ngày cũng tốn tiền ăn.
Giang Long vừa nghe Lý quản sự báo cáo sổ sách, vừa đi đến trước bàn thấy Lâm Nhã viết chữ rất đẹp.
Lâm Nhã viết chữ cũng tốt đấy, tuy chữ không thể hiện khí phách và phong cách độc đáo nhưng nhìn rất đẹp mắt.
Nhìn một chút Giang Long chợt nhíu mày.
Lâm Nhã đang cúi đầu ghi chép, cảm thấy được động tác của Giang Long, ngượng ngùng đỏ mặt nói:
- Bút pháp của thiếp sao có thể so với phu quân được.
Nàng nghĩ Giang Long không thích chữ viết của nàng.
Giang Long khoát tay nói:
- Nói thật lòng, chữ nàng không quá tệ.
- Thật sao?
Lâm Nhã khó hiểu, vậy sao chàng nhíu mày? Những lời này nàng không nói ra.
Giang Long thấy nét mặt của Lâm Nhã chợt hiểu ra, giải thích:
- Ta cảm thấy nàng ghi sổ như vậy quá mức phức tạp.
- Hừ!
Lý quản sự thấy Giang Long ngắt lời mình cảm thấy bất mãn.
Lâm Nhã nói:
- Phu quân có phương pháp ghi sổ tốt hơn sao?
- Ừ, nàng nhìn này.
Giang Long lấy trong tay áo một chiếc bút than tự làm, sau đó ngồi xuống vẻ ra bản khai trên giấy.
Tiếp theo mới cho Lý quản sự tiếp tục báo cáo sổ sách.
Lý quản sự tuy bất mãn nhưng không kháng lệnh, báo cáo lại từ đầu.
Giang Long lấy bút ký ghi chép, Lâm Nhã đứng một bên nhìn dần dần kinh ngạc đến nổi há to miệng.
Lý quản sự cho rằng Giang Long thực sự không hiểu rõ phương pháp ghi sổ. Vài ngày trước ông ta đã xem Lâm Nhã viết sổ sách, vô cùng tốt, vừa nhìn đã biết trước kia đã học qua.
Nhưng khi ngẩng đầu thấy phản ứng của Lâm Nhã, ông ta đứng ngồi không yên.
Đành vội vàng đứng dậy đến xem Giang Long ghi chép.
Đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức tròn mắt!
๑๑۩۞۩๑๑