Hứa Thất An chậm rãi đảo mắt nhìn đám đồng liêu, trầm giọng: "Đây là tiêu thạch."
Cách gọi tiêu thạch đối với đám người võ phu ít đọc sách, thiếu kiến thức tương quan ở đây, là vô cùng lạ lẫm.
Tống Đình Phong và các đồng liêu trao đổi ánh mắt với nhau, nhíu mày: "Tiêu thạch?"
Hứa Thất An ngẫm nghĩ: "Để ta đổi cách gọi khác, diêm tiêu chắc các ngươi quen thuộc hơn. Nó là tài liệu chính để chế tạo hỏa dược."
Mọi người đồng loạt biến sắc.
Hỏa dược là bí thuật, một trong các thủ đoạn để chấn nhiếp các nước xung quanh của Đại Phụng. Tất cả các thứ liên quan tới hỏa dược như tài liệu, cách điều chế,… đều được Đại Phụng kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt (chủ yếu là tiêu thạch).
Ngay cả Đả Canh Nhân, cũng chỉ được biết chút ít về thành phần hỏa dược.
Núi Đại Hoàng phát hiện quặng mỏ tiêu thạch.... lại còn có dấu vết khai thác.... ý cười trên mặt Tống Đình Phong không còn chút nào, trở nên cực kì nghiêm túc: "Lập tức quay về kinh thành, báo cáo việc này."
So với chuyện yêu vật làm loạn, phát hiện quặng mỏ phát hiện mới là chuyện quan trọng.
Lữ Thanh nhìn chằm chằm lý trưởng, ra lệnh: "Trói lại mang đi."
Không ngờ Núi Đại Hoàng có quặng mỏ tiêu thạch, mà là lý trưởng không biết gì sao? Bất kể thế nào, cũng phải mang về thẩm vấn.
Hai bộ khoái gỡ dây thừng bên hông, trói hai tay lý trưởng ra sau lưng, áp giải ông ta ra ngoài.
Lý trưởng hẳn là không biết tình hình, nếu không đã không đưa bọn ta tới đây, chuyện này không phù hợp..... Hơn nữa theo phân tích ngôn ngữ cử chỉ của ông ta, ông ta không giống là người biết chuyện. Một lão đầu không có văn hóa, không thể là ảnh đế được..... chẳng lẽ yêu vật xua đuổi khôi hộ là vì quặng mỏ tiêu thạch?
Ặc... Khả năng này không lớn, phải mời nhân sĩ chuyên nghiệp tới đây phán đoán thời gian bắt đầu khai thác quặng mỏ tiêu thạch, sau đó mới tính tiếp được.
Hứa Thất An sắp xếp lại suy nghĩ, giơ đuốc lên, vừa bước ra động quật, bên tai đã nghe thấy tiếng thét của Lữ Thanh: "Cẩn thận!"
Hắn nghe thấy tiếng rít gió, một bóng đen từ hướng nghiêng bắn tới, nhanh tới mức hắn không kịp phản ứng.
Phanh!
Chiêng đồng ở ngực vỡ ra, Hứa Thất An thấy mình như bị một chiếc xe tốc độ cao tông ngay chính diện, lực va chạm cực mạnh đánh hắn bay văng ra, ý thức lập tức chìm vào bóng tối.
Bị tập kích đột ngột làm mọi người trở tay không kịp, mỗi người đưa ra phản ứng khác nhau.
Ba bộ khoái của phủ nha rút bội đao, gỡ quân nỏ xuống.
Chu Quảng Hiếu quét chân một phát, đá lý trưởng bay vào trong hang đá, Tống Đình Phong rút đao, quát theo: "Chạy vào trong, tản ra."
Trên tảng đá to cạnh hang đá có một con quái vật thân dài hai trượng, trông như cá cóc, toàn thân phủ một lớp giáp dày nặng.
Trên trán có sừng nhọn, đôi mắt màu hổ phách dựng thẳng, lóe ra hung quang tàn bạo.
Chân trước có bốn ngón.
Má nó phồng lên, như đang cất giấu ám khí, lúc nào cũng có thể bắn ra tập kích.
"Phụt!"
Một vệt đen mắt thường gần như không nhìn theo kịp bắn ra, đánh thẳng vào Tống Đình Phong.
Tống Đình Phong nheo mắt, cơ thể phản ứng trước khi kịp suy nghĩ, theo bản năng ngửa ra sau, tránh được một kích xuyên tim.
Lữ Thanh khom người tiến lên, liên tục đạp vỡ những tảng đá, bột đá tóe ra, hai tay cầm đao trảm kích.
Ông ông... Lưỡi đao tỉ lệ cao tần chấn động.
"Đinh đinh đinh...."
Âm thanh ê răng liên tục vang lên, đầu lưỡi đao chém ra tia lửa chói mắt.
Đến lúc này, mọi người mới nhìn thấy bên ngoài cái lưỡi dài của quái vật có phủ một lớp vảy chi chít.
Quái vật hình như bị đau, thụt lưỡi về, tứ chi chống đỡ thân thể khổng lồ, đứng trên tảng đá nhìn xuống mọi người.
Hàm nó chuyển động, há to miệng, gầm lên.
Tiếng gầm làm đám chim rừng thi nhau vỗ cánh hoảng loạn bay lên.
Đám Tống Đình Phong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, sau gáy như bị người ta đánh cho một gậy.
Luyện Thần Cảnh.... Tống Đình Phong rùng mình, cố nén cảm giác mê muội trong đầu, trở chuôi đao gõ mạnh vào cái chiêng đồng trước ngực.
Choang....
Tiếng chiêng vang lên vừa to vừa rõ, như tiếng chuông thần cổ mộ, triệt tiêu sóng âm, giúp mọi người tỉnh táo lại.
Cả hai phe đều thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, vội vã đưa ra phản ứng.
Lữ Thanh vừa lùi vừa ra lệnh cho hai đồng liêu Luyện Tinh Cảnh đỉnh phong: "Các ngươi dùng quân nỏ trợ trận, công kích mắt, cằm và miệng nó."
Đây đều là những bộ phận khá là mềm mại.
Tống Đình Phong gỡ chiêng đồng xuống, ném cho Chu Quảng Hiếu: "Ngươi chịu trách nhiệm kiềm chế chính diện, nhớ cẩn thận."
Hắn đã nhìn thấy chiêng đồng của Hứa Thất An bị đánh vỡ, biết chiêng đồng không đỡ nổi lưỡi của yêu vật.
Nghĩ đến Hứa Thất An, Tống Đình Phong có chút bi thương, tuy rằng chiêng đồng có thể ngăn cản một kích toàn lực của Luyện Thần Cảnh, nhưng mới rồi quái vật đã đánh lén thành công.
Hứa Thất An trong tình huống không có phòng bị, đã bị dư lực đánh vỡ tim. Tuổi nghề mới có một ngày đầu đã chết, không khỏi quá thê thảm.
Tống Đình Phong thu lại tâm tình, kéo đao điên cuồng chạy tới bên cạnh công kích quái vật.
Đôi mắt đầy hung quang của cá cóc chuyển động, như muốn quay người bắn lưỡi, Chu Quảng Hiếu đã vượt lên trước một bước, đánh vào mặt chiêng, chấn động tinh thần yêu vật.
Đồng thời dồn khí cơ vào lưỡi đao, trong âm thanh nặng nề do đao khí chém vào không khí, đao khí hình cung lướt đi, không khí trở nên vặn vẹo do xuất hiện nhiệt độ cao.
Hình thể quái vật quá lớn, không tránh né được, nó hơi hạ đầu, dùng vùng thái dương cứng cáp hứng đỡ đao khí. Đuôi nó vung lên, sau lưng như có mắt, quật trúng đích vào Tống Đình Phong.
Tống Đình Phong xoay ngang đao đón đỡ, thân thể bị đánh văng ra ngoài.
Hai bên đánh nhau giúp Lữ Thanh bắt được cơ hội, đâm đao vào bụng yêu vật, nhưng vẫn bị nó như biết trước tránh thoát.
Yêu tộc Luyện Thần Cảnh, có được tinh thần lực dồi dào, có thể tỏa ra bốn phía, giúp tất cả cảnh vật xung quanh đều hiện ra rõ ràng rành mạch trong đầu nó.
Mọi theo dõi, mai phục, tập trung, sát ý đều không thoát nổi tinh thần lực của võ giả Luyện Thần Cảnh.
Đây là thần dị mà chỉ Luyện Thần Cảnh mới có.
.....
Má nó, thiếu chút nữa vừa xuất sư đã mất mạng rồi, khó khăn lắm mới đột phá lên Luyện Khí, cái thân đồng tử còn chưa phá, đã hi sinh vì nhiệm vụ.... Hứa Thất An sau một thời gian ngắn ngất xỉu, đã tỉnh lại.
Hắn nghe phía xa có tiếng đánh nhau kịch liệt, không đứng dậy, mà nằm rạp xuống từ từ bò qua, trong lúc không ai chú ý, bò tới một điểm cao.
Móc thạch kính nhỏ trong ngực ra, bóp mặt sau, nghiêng đổ ra quân nỏ và thực cốt độc Tống Khanh tặng, tỉnh táo bôi độc dược lên mũi nỏ, lặng lẽ nâng quân nỏ lên, nhắm vào yêu vật, yên lặng chờ cơ hội.
Choang....
Chu Quảng Hiếu lại gõ vào chiêng đồng, làm chấn động nguyên thần yêu vật, bịt kín cảm giác của nó.
Hứa Thất An đang định bắn, thì yêu vật đột ngột xoay mình, làm đám Tống Đình Phong ngẩn ra, không hiểu nó làm thế là định làm gì.
.... Khốn kiếp, không đánh lén cao thủ Luyện Thần Cảnh được!
Sau khi biết nguyên nhân thực sự, Hứa Thất An thầm mắng.
Phương pháp xử lý ổn thỏa nhất là tiếp tục chờ đợi, để đám công cụ hình người Tống Đình Phong làm yêu vật tiêu hao, đánh nó trọng thương, làm giảm linh giác của nó xuống, sau đó hắn sẽ có cơ hội dùng pháp khí quân nỏ có thể giết chết Luyện Thần Cảnh này, giết nó!
Nhưng rất nhanh, Hứa Thất An đã dẹp cái ý nghĩ này....
Lữ Thanh như một con báo cái mạnh mẽ, hai cái chân dài chạy vội, xoẹt một tiếng, cuối cùng cũng đâm được mũi đao đang rung bần bật với tốc độ cao vào bụng yêu vật.
Máu tươi nhuộm đỏ lưỡi đao, như chạm vào bàn ủi nóng, xèo xèo sôi lên, bốc lên khói màu đỏ.
Yêu vật bị đau gào lên, nghiêng đầu, cằm chuyển động, bóng đen phá không bắn ra.
Mặt Lữ Thanh trầm xuống, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ sợ hãi, nàng không tránh nổi một kích này.
Ngay lúc đó, một bóng người từ phía hông nhào qua, ôm người nàng, bổ nhào sang bên lăn tròn.
Tống Đình Phong xông tới cứu viện kịp thời, lại đâm thêm một đao vào phần bụng mềm của yêu vật, khiến nó không thể đuổi theo đồng bạn.
Lữ Thanh cảm nhận mình được một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm vào eo, trên người bị cơ thể nặng trịch của nam nhân đè nặng, nàng hít thở dồn dập, nhìn kĩ nam tử trên người mình, kêu lên:
"Ngươi không chết?"
Hứa Thất An nhếch nhếch miệng: "Thiếu chút nữa."
Nếu không phải Tống Khanh cho ta miếng hộ tâm lập công thì....
Lữ Thanh vừa muốn nói chuyện, trông thấy trên đỉnh đầu có cái đuôi của yêu vật đánh xuống, vội ôm Hứa Thất An, lăn đi.
Rầm!
Chỗ hai người vừa nằm bị đánh thụt xuống một lằn sâu.
"Huề nhau." Hứa Thất An cười với nàng, hai người tách ra, ăn ý phối hợp với Tống Đình Phong vây công yêu vật.
Hắn không chọn cách đánh lén nữa, mà quyết định xông vào chiến đấu trực diện vì ba võ giả Luyện Khí Cảnh cơ bản là đánh không lại một con yêu vật Luyện Thần Cảnh.
Tới cuối cùng, con yêu vật này cũng sẽ không bị mài từ từ đến chết nổi, đến lúc ấy, Hứa Thất An sẽ chỉ còn là một tư lệnh không quân mà thôi.
Thấy đồng bạn không bị hi sinh vì nhiệm vụ, mắt Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong sáng lên, trong lòng vui vẻ.
Hứa Thất An móc thực cốt độc ra, bôi lên lưỡi đao, rồi ném cho Lữ Thanh: "Bôi lên lưỡi đao."
Lữ Thanh nhìn hắn một cái, lùi lại mấy bước, bôi độc dược lên, sau đó tiếp tục ném cho Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu.
Tống Đình Phong khá là không may, lúc hắn đang bội, thì bị yêu vật tập kích, cái lưỡi dài lướt qua cánh tay, lớp vảy trên lưỡi làm hắn máu thịt lẫn lộn.
Lữ Thanh đâm vào thân yêu vật một đao, trông thấy vết thương nhanh chóng biến thành màu đen, sau đó toả ra mùi hôi, nàng vui vẻ nhìn Hứa Thất An: "Có hiệu quả!"
Có Hứa Thất An gia nhập, bốn Luyện Khí Cảnh liên thủ vây giết, hai Luyện Tinh Cảnh ở bên ngoài bắn tên quấy nhiễu, ưu thế cực kỳ rõ ràng.
Yêu vật vô cùng khỏe, kỹ thuật dùng lưỡi vô song.
Nhưng hình thể khổng lồ và do cấu tạo thân thể, khiến nó không thể xê dịch linh hoạt như võ giả nhân loại.
Vết thương trên người nó càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
.....
"Cẩn thận!" Hứa Thất An vung bội đao, dồn khí cơ vào, bổ vào đuôi yêu vật, cứu Lữ Thanh định dùng chiêu lấy thương đổi thương.
Cổ tay hắn tức khắc bị xé vỡ, máu tươi chảy dài.
Hắn nhìn Lữ Thanh hằm hằm: "Ngươi không muốn sống nữa hả? Một nữ nhân mà sao liều mạng quá vậy?"
Lữ Thanh nhìn hắn, lần đầu tiên có vài phần yếu đuối của nữ tử: "Ừm."
"Ngao...."
Yêu vật chấn động không khí, lần nữa đánh ra chiêu phong bạo chấn động tinh thần.
Đám Hứa Thất An đã có chuẩn bị trước, nhanh chóng rút lui, kéo dài khoảng cách, sợ bị cái lưỡi dài công kích.
Ai ngờ, yêu vật đẩy mọi người lùi xong, thì di chuyển, bốn chân như bay bỏ chạy....
Nó chui vào trong rừng, thô bạo đẩy ngã hết cây này tới cây khác, mở đường một cách thô bạo.
Lữ Thanh biến sắc: "Đuổi theo, không thể để cho nó chạy."
Yêu vật mà về được nước, muốn diệt nó sẽ khó khăn.
Tống Đình Phong thả người nhảy lên, đạp cành mà đi, cực giống cao thủ võ lâm khinh công siêu tuyệt.
Hắn đạp mạnh vào cành cây, bay lên không trung, quan sát toàn bộ cánh rừng, cơ bắp tay phải cầm đao phồng lên, căng rách cả tay áo.
"Vút!"
Bội đao chém ra, vẽ ra một chùm tia sáng màu bạc giữa không trung.
Một giây sau, trong rừng vọng ra tiếng yêu vật thống gào lên đau đớn.
Tống Đình Phong kiệt lực, rớt xuống.
Chu Quảng Hiếu chạy lên tiếp sức, khinh công của hắn không bằng Tống Đình Phong, nhưng sức bật không yếu chút nào, lướt sát đất chạy như điên, đuổi theo yêu vật, hét to phóng lên trời, bổ mạnh vào yêu vật.
Đùng!
Yêu vật lưng cắm đao, hất văng hắn đi, tiếp tục chạy trốn.
Chỉ còn Lữ Thanh và Hứa Thất An đuổi theo, nữ bộ đầu như báo cái đuổi sát không buông, không đuổi kịp, nhưng không chịu bỏ.
Cả đám nhanh chóng ra khỏi cánh rừng, truy đuổi một hồi, đã nhìn thấy con sông dậy sóng.
"Phù!"
Yêu vật nhào vào trong sông, tóe lên bọt nước.
Nữ bộ đầu thất vọng, khóe mắt nhìn thấy Hứa Thất An nhảy lên thật cao, túm lấy quân nỏ bên hông, ngắm cũng không ngắm, cứ thế tiêu sái bóp cò.
Nháy mắt lúc mũi tên bắn ra, khí cơ cường đại nổ tung.
Nữ bộ đầu thậm chí không bắt kịp tàn ảnh của mũi tên, chỉ nghe tiếng “viuuuuu….” khi nó đâm vào nước.
Mấy giây sau, một cảnh tượng thần kỳ hiện ra.
Mặt sông chuyển thành màu máu, quái vật dài hai trượng từ từ nổi lên.
Đầu nó bị một mũi tên xuyên qua.
Lữ Thanh sững người quay qua, nhìn Đả Canh Nhân trẻ tuổi.
Hứa Thất An nhún vai: "Ta luôn luôn gặp may."