Kinh Thành có hai huyện phụ thuộc, Thái Khang và Trường Nhạc.
Tống Đình Phong mở hồ sơ ra, Hứa Thất An và Chu Quảng Hiếu đứng hai bên hắn, cùng nhìn vào hồ sơ.
Nội dung hồ sơ như sau:
Phía bắc huyện Thái Khang có một ngọn núi Đại Hoàng, cao hơn nghìn mễ, sơn mạch kéo dài hơn mười dặm, bên trong chứa rất nhiều đá vôi nham thạch.
Nuôi sống hơn mấy trăm ngàn khôi hộ (người khai thác) xung quanh.
Khôi hộ, chính là khai thác đá vôi nham thạch cho công tượng.
Bắt đầu từ hồi giữa năm, trong nhánh sông ở núi Đại Hoàng xuất hiện một con yêu vật, thường nhảy lên bờ nuốt chửng người sống, đã có không ít khôi hộ bị yêu vật nuốt mất.
"Không có tình huống cụ thể...." cảnh sát lão luyện Hứa Thất An xem hồ sơ xong, nói.
Đây mới chỉ là bản báo cáo, còn cần mình đi điều tra, hoàn thiện hồ sơ.
Lý Ngọc Xuân nhìn ba người, nghiêm túc mở miệng: "Hứa Ninh Yến, bội đao phải đeo cao hơn hai thốn, vị trí buộc chiêng đồng chưa đúng ngay giữa, bị lệch sang trái một tấc."
..... Bệnh tâm thần a, ngươi bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối rồi đó. Hứa Thất An: "Vâng!"
Đi ra Xuân Phong Đường, vừa vượt qua cánh cửa, Hứa Thất An bỗng cảm giác dưới chân đạp trúng cái gì cộm cộm, hắn tự nhiên cúi xuống nhặt lên, chợt cứng đờ.
Bạc.... Nặng hơn.
"Đi thôi." Tống Đình Phong quay đầu thúc giục.
"À, ừ." Hứa Thất An cất bạc vào lòng, cất bước đuổi kịp.
...
Trong nội đường, Lý Ngọc Xuân lấy túi tiền ra, nhét vào người, đang định đi ra ngoài, thì chợt cau mày.
Mở túi tiền đổ ra một đống bạc vụn, đếm kĩ một lượt, cau mày: "Bị mất ba đồng bạc..."
Là người luôn bị đồng liêu trêu là “không lọt một xu”, ba đồng bạc đủ làm ông đau lòng tới mức mắt tối sầm.
Ba người ra cửa nha môn, nhìn thấy bộ khoái của Kinh Triệu phủ đang đứng chờ ngoài cửa. Là ba người, cầm đầu là một nữ nhân, hai nam tử còn lại khá là trẻ tuổi.
Kinh Triệu phủ thường được gọi là phủ nha.
Trang phục của ba bộ khoái giông giống trang phục khoái thủ của Hứa Thất An, đều là nền đen, cổ và ống tay áo có viền đỏ.
Khác chăng là hình thêu trước ngực không phải là chữ "Bắt", mà là một con Thần Thú Bệ Ngạn uy phong lẫm lẫm.
Một Luyện Khí Cảnh, hai Luyện Tinh Cảnh... Hứa Thất An điềm nhiên quan sát ba người.
Nữ nhân dẫn đầu ôm quyền: "Ba vị đại nhân, ty chức Lữ Thanh. Ta đã sai người đưa xe ngựa ra cửa thành, chúng ta lên xe ngựa nói chuyện."
Cưỡi ngựa là chạy đi, ngồi xe ngựa nghĩa là cho mọi người một không gian để bàn luận, mà vẫn không làm mất thời gian.
Đả Canh Nhân có địa vị cao, bộ khoái của nha môn khác khi nhìn thấy Đả Canh Nhân đều tự giác ứng xử thấp hơn một bậc. Nhưng nữ tử Luyện Khí Cảnh này tuy gọi họ là đại nhân, nhưng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Một chiếc xe ngựa rộng rãi đậu ở bên đường, sáu người ngồi không chật chội.
Ba Đả Canh Nhân ngồi một bên, ba người phủ nha ngồi bên kia, phân biệt rõ ràng.
Tống Đình Phong cười tủm tỉm tự giới thiệu bản thân, Chu Quảng Hiếu và Hứa Thất An.
"Vị này có lẽ các ngươi không xa lạ gì, án thuế bạc lúc trước, hắn đã bị nhốt trong phủ nha."
Ba bộ khoái của Kinh Triệu phủ cẩn thận quan sát Hứa Thất An.
Nữ bộ đầu tự xưng Lữ Thanh ôm quyền: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Án thuế bạc chính là do phủ nha xử lý, là đầu mục bắt người của phủ nha, đương nhiên nàng nhớ Hứa Thất An.
Lúc đó mình đã cảm thấy người này có phần năng lực, đã nhiều lần khuyên phủ doãn đại nhân mời chào hắn vào phủ nha nhậm chức.... Lữ Thanh thấy Hứa Thất An đã thành Đả Canh Nhân, thì trong lòng thở dài tiếc nuối.
Hứa Thất An cười, nói vài câu khiêm tốn, ngấm ngầm đánh giá nữ bộ đầu.
Nữ tử làm đầu mục bắt người rất là ít thấy.
Nữ tử của Đại Phụng vương triều không hoàn toàn chỉ ở trong khuê các. Những nữ tử có thiên phú cực cao, các nha môn đều sẽ dành cho tài bồi nhất định.
Nữ bộ đầu này dung nhan xinh đẹp, chừng ba mươi tuổi, lông mày dày hơn nữ tử bình thường, tư thế hiên ngang.
Tư thế uyển chuyển mà mạnh mẽ, ngực không phồng cao, hẳn là mặc nội y buộc ngực.
Tới lúc này, Hứa Thất An mới biết vì sao lúc ấy án thuế bạc không chuyển cho Hình bộ, mà là phủ nha và Đả Canh Nhân hiệp đồng phá án. Lúc đó hắn còn thấy việc ấy là kỳ quái.
Thì ra vì Hình bộ và Hộ bộ Chu Thị Lang mắt đi mày lại, là đồng đảng với nhau.
Những chi tiết này, cho tới hôm nay hắn mới hiểu.
"Trong hồ sơ viết quá đơn sơ, rất nhiều chi tiết không rõ ràng. Án là phủ nha các ngươi nhận trước, chúng ta trao đổi một chút đi." Tống Đình Phong nói:
"Cụ thể, yêu vật xuất hiện vào lúc nào?"
"Mùng sáu tháng bảy." Nữ tử đầu mục bắt người đáp, giọng rất từ tính.
"Có ai thấy rõ bộ dạng của nó không?" Tống Đình Phong hỏi tiếp.
"Thời gian đầu, khôi hộ địa phương thường xuyên mất tích, lúc người nhà đi tìm, thì phát hiện dấu móng vuốt của quái vật và vết máu ở bờ sông. Sau đó, liên tiếp có khôi hộ mất tích, dấu móng vuốt ở bờ sông càng lúc càng nhiều....”
"Lý trưởng đã tập trung khôi hộ lại, tung lưới trong sông, muốn bắt giết yêu vật. Nhưng không thành công, lưới đánh cá dễ dàng bị cắn nát...."
Là loài lưỡng cư! Hứa Thất An thầm nghĩ.
Tống Đình Phong nghe xong, cau mày: "Điều ta không hiểu là, chuyện xảy ra từ ngày sáu tháng bảy, sao tới bây giờ mới báo lên trên?"
"Lúc đầu yêu vật chỉ ăn khôi hộ, không tập kích thôn xóm, nên huyện lệnh Thái Khang không để ý. Đến khi người chết càng ngày càng nhiều, mới phái người kết hợp với khôi hộ đi bắt giết yêu vật, nhưng không thu hoạch được gì."
Lữ Thanh vừa nói, vừa không ngừng nhìn Hứa Thất An, nhưng nàng ta phải thất vọng, vì vị nhân tài phá án thuế bạc kia chỉ ngồi im không nói gì.
"Mấy lần sau đó, Thái Khang huyện lệnh liền không muốn xen vào nữa, hay nói đúng ra là, theo kinh sát tới gần, hắn chẳng những không xử lý được án, ngược lại còn định giấu nhẹm nó đi."
Chu Quảng Hiếu trầm giọng: "Vậy tại sao bây giờ lại lên báo?"
Lữ Thanh im lặng một chốc: "Các khôi hộ không dám lên núi khai thác nữa, nhưng thuế thì vẫn phải nộp, họ hết cách, bèn đi đường vòng lên núi, tránh đi qua sông. Kết quả ra ngoài ý muốn...”
"Lần đó, hơn hai mươi người đi lên núi khai thác, không một người trở về. Những khôi hộ gần đó không còn cách nào, liền bẩm báo phủ nha."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nhìn nhau, không nói gì nữa.
Cộp cộp...
Lúc này, Hứa Thất An gõ gõ vào ghế, nhìn ba người của Kinh Triệu phủ, hỏi: "Có địa đồ núi Đại Hoàng và thôn xóm xung quanh không?"
"Có. Bởi vì không biết cảnh giới của yêu vật, bọn ta định tự mình đi dò xét, không dẫn khôi hộ địa phương theo, để khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không lo cho họ được." Lữ Thanh nhìn đồng liêu, người kia lấy từ bao quần áo một quyển địa đồ.
Hứa Thất An nhận địa đồ, từ từ mở ra, địa đồ này vẽ một phần dãy núi Đại Hoàng.
Nhìn kỹ một lát, Hứa Thất An nói: "Ta có một suy đoán, ta nghĩa có lẽ nên nói cho các ngươi biết."
Đám người trong xe đều quay qua nhìn hắn. Tống Đình Phong cười híp mắt.
Nữ tử đầu mục bắt người sáng mắt lên, ngồi thẳng lưng lên: "Mời."
Hứa Thất An nói: "Nó tập kích dân chúng là có quy luật, hoặc là, có tính mục đích rất cao. Có lẽ đây không phải là một vụ yêu vật làm loạn đơn giản."
Lữ Thanh nhíu đôi mày đẹp: "Sao lại nói thế? "
"Lúc đầu, nó chỉ nuốt những khôi hộ tới gần bờ sông, sau đó phạm vi bắt đầu mở rộng, lấy hai bờ sông mở đều ra ngoài, sau đó lên cả núi nuốt khôi hộ. Đây không phải là đơn thuần vì săn thức ăn.”
"Đầu tiên, con sông này của núi Đại Hoàng kéo dài tới mấy trăm dặm, trong sông không thiếu tôm cá. Dã thú quyết định chọn thức ăn đều là căn cứ theo hoàn cảnh, chứ không phải vì khẩu vị bản thân. Nếu bên cạnh nó đã không thiếu đồ ăn, nó nhất định sẽ không bỏ gần tìm xa, vì một miếng ăn ngon mà cố ý lên núi săn thức ăn là dân chúng.”
"Tiếp theo, nếu nó là yêu vật có trí tuệ, khác với dã thú thông thường, thích ăn thịt người, vậy thì nó không thể coi các thôn trang xung quanh là không có. Nhưng nó không hề công kích các thôn trang, nó chỉ nuốt các khôi hộ đi vào gần núi Đại Hoàng.
Phân tích theo hành vi tâm lý học, đây là một loại có ý thức xua đuổi."
Hành vi tâm lý học?! Lữ Thanh trầm tư: "Đánh dấu địa bàn?"
Hứa Thất An chưa kịp trả lời, Tống Đình Phong lắc đầu: "Không, nếu nó có trí tuệ, nhất định sẽ không dùng cách như vậy để đánh dấu địa bàn. Chiếm địa bàn ngay ngoại thành của kinh thành, có khác gì đi tìm chết! Mà nếu nó chỉ là dã thú hung ác, thì nó sẽ không làm ra hành vi xua đuổi khôi hộ."
Lữ Thanh nghĩ một lát, đồng tử hơi co lại: "Trên núi Đại Hoàng có thứ nó quan tâm."
Trong xe lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.