Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
"Phụt..." Trần Thái phun hết trà trong miệng ra.
Lý Mộ Bạch và Trương Thận cứng đờ, quay phắt đầu qua, trừng mắt nhìn Hứa Thất An.
"Người làm thơ không phải Dương Lăng?"
Tiểu lão đệ lại ngứa da. Bán đứng mình dứt khoát đến thế.... Hứa Thất An kiên trì: "Là ta lấy tên giả."
"Thật sự?"
"Thật sự!"
Hai người vẫn không tin, hỏi: "Ngươi đi Giáo Phường Ty làm gì?"
Hứa Thất An ngồi thẳng thớm đoan chính: "Thiếu niên ham chơi."
Trong phòng chìm vào im lặng. Ba vị Đại Nho cảm giác máu dồn lên, kẹt ngay giữa ngực, muốn phun mà phun không ra.
Mấy giây sau, Trương Thận đứng dậy, chỉ vào mũi Hứa Thất An, "Ngươi, ngươi...."
Ông đi lòng vòng quanh phòng, tức tối không chịu nổi: "Bài thơ thiên cổ có một không hai, mà ngươi lại đi dùng cho một nữ tử phong trần, ả ta xứng hả? Ả ta xứng hả?"
Dạ dạ dạ, nếu dùng cho ngài thì được rồi... Hứa Thất An thầm mắng trong lòng, ngoài mặt thì bày dáng vẻ lắng nghe lão sư răn dạy.
Lý Mộ Bạch cũng kích động, "Vịnh mai thì cứ vịnh mai, lại còn《 Ảnh Mai Tiểu Các tặng Phù Hương 》,đúng là thấp kém, tục không ngửi được. Lại đi chà đạp một bài thơ hay!"
Nếu mà đổi thành《 thư viện Vân Lộc tặng Mộ Bạch tiên sinh 》thì ngài cười thành tiếng heo kêu luôn ha... Hứa Thất An muốn ói trong lòng.
Hai câu thơ thành thiên cổ muôn đời.... lại đi dùng cho một nữ tử phong trần. Đúng là lãng phí. Nhưng mà chuyện gì cũng không thể đơn thuần chỉ nhìn ở mặt ngoài, nếu không có bài thơ này giành lấy sự ưu ái của hoa khôi Phù Hương, làm sao hắn moi được tin tức hữu dụng?
Làm sao hại được Chu Lập?
Không hại được Chu Lập, lỡ Chu Thị Lang tới thì sao? Lỡ kẻ thù chính trị của lão ta không đấu nổi lão ta thì sao?
Hứa gia sẽ gặp phải kết cục gì chứ?
Thi từ là đồ chôm chỉa, có gì mà phải đau lòng. Chưa kể, nếu nó không giúp giải quyết được lo phiền trước mắt, trong bụng có tồn nhiều bài hơn nữa thì cũng có tác dụng gì?
Dù thơ có hay tới mấy, thì cũng phải đổi thành lợi ích thiết thực, mới là có tác dụng.
Trần Thái thở dài, lúc đầu ông kinh ngạc, không tin Dương Lăng là tên giả Hứa Thất An dùng, nhưng sau đó sau khi nghĩ kĩ lại, thì cảm thấy cũng hợp lý.
Tài làm thơ như vậy, sao có thể nói xuất hiện là xuất hiện được.
"Lý Mộ Bạch với Trương Thận có thể thu hắn làm đệ tử, ta cũng có thể.... Đã có hai lão sư, vậy sao không thể có ba cái...." Trần Đại Nho thầm quyết định, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội nhét tài năng này thành đệ tử của mình.
Sau một trận bị ngôn ngữ oanh tạc, Hứa Thất An ngoan ngoãn nhận sai, còn hứa nếu sau này có thơ hay thơ tốt, nhất định sẽ đưa cho hai lão sư sửa chữa trau chuốt trước.
Lúc ấy, Lý Mộ Bạch và Trương Thận mới miễn cưỡng nguôi giận.
Hai vị Đại Nho ngoài việc hối hận tới giờ mới được nhìn thấy bài danh thơ truyền thế, thì còn thật sự cảm thấy Hứa Thất An dùng bài thơ này cho một hoa khôi Giáo Phường Ty là quá lãng phí.
Phung phí của trời.
Hứa Tân Niên coi như có chút lương tâm, hợp thời đi ra hoà giải, nói sang chuyện khác: "Tiểu muội đã theo học vỡ lòng ở thư viện nhiều ngày, không biết có hiệu quả gì chăng?"
Ba vị Đại Nho nhìn nhau, Trần Thái không nhịn được phì cười: "Muội muội đó của ngươi, đúng là người có tâm chí kiên định, không phá vỡ nổi."
Trương Thận bất đắc dĩ: "Chỉ một tuần, đã phải thay tới bốn tiên sinh dạy nàng."
Lý Mộ Bạch bổ sung: "Người nào dạy xong cũng thề, đời này không dạy vỡ lòng cho hài đồng nữa."
Hứa Từ Cựu, Hứa Ninh Yến: "....."
...
Tiểu viện, người một nhà xa cách đã lâu gặp lại nhau.
Thẩm thẩm vui mừng nghênh đón trượng phu và nhi tử bảo bối, Nhị thúc cũng vui mừng ôm lấy ấu nữ và thê tử.
Hứa Linh Âm trông thấy phụ thân, thì vô cùng đau lòng, ôm chân ông gào lên khóc nức nở.
Hứa Nhị thúc thương quá, cảm thấy con gái ở lại thư viện học vỡ lòng quá khổ, tiên sinh của thư viện nghiêm khắc quá mà.
Hứa Linh Nguyệt đứng một bên, nhìn cảnh tượng trước mặt, cười nhè nhẹ.
Tuổi nàng đã lớn, không thể giống như tiểu đậu đỏ chẳng chút cố kị mà nhào vào lòng phụ thân, nàng cũng không phải là trưởng tử, nên không được phụ mẫu yêu thương như đại ca.
Là đứa con bị kẹp ở giữa, trước giờ lúc nào cũng khá là lúng túng.
"Một tuần không gặp, muội muội gầy đi nhiều quá." Hứa Thất An đi qua, nắm bàn tay mềm của muội muội, cẩn thận xem kỹ.
Cái eo nhỏ được dây lưng siết chặt, ngực đã bắt đầu phồng lên, thiếu nữ như nụ hoa đang bắt đầu hé nở, tư thái đặc biệt mê người.
Mặt trái xoan, mắt to, nhìn từ xa tới gần đều không có một khuyết điểm nào, bớt đi chút sự mềm mại đáng yêu của trẻ con, thêm vài phần thuần khiết thanh lệ và linh lung của thiếu nữ.
Hứa Linh Nguyệt theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng rồi nhịn được, sự ấm nóng từ bàn tay đại ca làm mặt nàng đỏ ửng, sóng mắt nhộn nhạo, nhỏ nhẹ kêu lên: "Đại ca...."
Trên đường về nhà, Hứa Linh Nguyệt lần đầu tiên muốn xin cưỡi ngựa, nhưng vì nàng không biết cưỡi ngựa, nên sau khi được phụ thân cho phép, bèn ngồi chung ngựa với Hứa Thất An.
Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi vào mặt mát lạnh, ngày đông mà cưỡi ngựa, cứ như chạy xe máy giữa mùa đông khắc nghiệt, lại còn không đội mũ bảo hiểm.
Hứa Linh Nguyệt dù sao cũng là nữ tử, nàng núp trong lòng Hứa Thất An, mắt sáng ngời nhìn khắp xung quanh, cảm thấy an toàn chưa bao giờ có.
Trong lòng Hứa Tân Niên cũng có một muội muội.
"Nhị ca, ngựa chạy nhanh quá, ta muốn ói...."
"Vậy thì về xe ngựa đi."
"Ta không muốn, ta muốn cưỡi lên cổ huynh cơ."
Hứa Nhị Lang bị tiểu đậu đỏ làm phiền, chau mày.
Thẩm thẩm từ trong xe vén rèm lên, thò gương mặt xinh đẹp động lòng người của mình ra.
"Lão gia, thời gian ta không ở trong phủ, có đi ra ngoài chơi bời không?"
Hứa Tân Niên và Hứa Thất An đồng thanh: "Không có."
Thẩm thẩm đánh giá hai người một lúc, ta đâu có hỏi các ngươi, lắm miệng.
...
Ba ngày sau, hưu mộc (ngày nghỉ).
Sáng sớm, Hứa Thất An đã lôi kính ngọc thạch nhỏ ra, trên mặt kính có hình quân nỏ, gương đồng, phác đao,… nhàn nhạt, như được dùng bút pháp mơ hồ vẽ lên.
Cái gương này tạm thời được hắn dùng làm túi chứa đồ, cất đủ thứ đồ tạp nham.
Đi vào chủ viện ăn sáng, trên bàn cơm, Hứa Linh Nguyệt nói với vẻ chờ mong: "Đại ca, hôm nay hưu mộc, huynh dẫn ta ra ngoài dạo chơi đi."
Hứa Nhị thúc nhớ tới vụ Chu Lập phóng ngựa hồi trước, cau mày: "Hôm nay ta cũng hưu mộc, Linh Nguyệt, cha ra ngoài với ngươi."
Hứa Linh Nguyệt im lặng một lúc, lắc đầu: "Thôi, đột nhiên cảm giác được hơi chóng mặt."
Hứa Nhị thúc: "???"
Buổi sáng đi câu lan nghe hát, giữa trưa về nhà ngủ trưa, đến tối tới chợ đêm một chuyến, mình phải tranh thủ thời gian đột phá lên Luyện Khí Cảnh.... Hứa Thất An suy nghĩ lan man.
Lão Trương gác cổng chợt chạy vội vào, đứng ngoài sảnh báo: "Lão gia, ngoài cửa có hai vị sai gia tới."
"Sai gia?" Hứa Bình Chí nhấp một hớp cháo hoa, chẳng chút bận tâm: "Sai gia ở đâu ra."
Hứa Nhị Lang: "Đại ca, đồng liêu của huynh à?"
Hứa Thất An không quan tâm lắm: "Hẳn là không phải."
Lão Trương gác cổng: "Tiểu nhân không biết, nhưng họ mặc đồ đen, trước ngực có đeo một cái chiêng đồng kì lắm."
Ba nam nhân Hứa gia run lên, im lặng nhìn nhau, nhìn thấy sự ngưng trọng trong mắt nhau.
Đả Canh Nhân!
"Mau đón vào." Hứa Bình Chí vội vàng đứng dậy, đi lên sảnh trước.
Hứa Thất An và Hứa Tân Niên đi theo, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Đả Canh Nhân tới đây làm gì?
Ở vương triều Đại Phụng, ba chữ Đả Canh Nhân không mang theo ý tốt, thường liên quan tới mấy thứ không hay như hỏi tội, bỏ tù, xét nhà vân vân.
Nhưng mà, với đẳng cấp của Hứa Nhị thúc, hẳn là đâu có khả năng lọt được vào mắt Đả Canh Nhân?
Ba người nhanh chóng đi ra sảnh trước, gặp các Đả Canh Nhân.
Hai người đều mặc đồ đen, sau lưng khoác áo choàng ngắn, trước ngực cột một cái chiêng đồng khắc đầy những chú văn phức tạp.
Hai Đả Canh Nhân niên kỷ không lớn, còn khá trẻ, người bên trái sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ ý tứ; người bên phải thì ngược lại, mặt mày tươi tắn, mắt híp cả lại.
Thanh niên mặt tươi tắn quét mắt qua ba người Hứa gia, cười: "Người nào là Hứa Thất An?"
Hứa Thất An tiến tới một bước, "Là ta."
Thanh niên khẽ vuốt cằm: "Đi cùng chúng ta một chuyến."
Hứa Bình Chí dựng mày, bước lên đứng chắn trước Hứa Thất An, ôm quyền trầm giọng: "Hai vị đại nhân, chất nhi ta phạm phải tội gì?"
Thanh niên sắc mặt nghiêm túc nhíu nhíu mày.
Người còn lại vẫn cười tủm tỉm: "Ban ngày không làm việc trái với lương tâm, buổi tối cần gì phải sợ Đả Canh Nhân."
Theo phong cách làm việc của Đả Canh Nhân, nếu chống lại lệnh bắt, có khi nào rút đao chém người ngay tại chỗ hay không? Hứa Thất An đặt tay lên vai Nhị thúc, nhìn hai Đả Canh Nhân: "Được, ta đi với các ngươi."
Hắn theo Đả Canh Nhân rời khỏi Hứa phủ, ở ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, Đả Canh Nhân sắc mặt nghiêm túc chỉ chỉ thùng xe, ý bảo Hứa Thất An đi vào.
Thanh niên luôn cười tủm tỉm tháo cái chiêng đồng trên ngực, gõ mạnh một cái, vừa gõ vừa hô to, giọng vang dội: "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!"
Nha môn của Đả Canh Nhân ở trong nội thành, cách Hứa phủ rất xa, đi bộ phải mất mấy canh giờ, nên chuẩn bị xe ngựa cho Hứa Thất An chẳng phải là đãi ngộ đặc thù gì dành cho hắn, mà chỉ để tiết kiệm thời gian.
Đả Canh Nhân mặt mày nghiêm túc đánh xe, trong xe, Hứa Thất An và người còn lại ngồi đối diện với nhau.
Đả Canh Nhân tìm ta làm gì? Vì bản án của Chu Lập? Không có khả năng, ta không bảo đảm xóa sạch dấu vết hoàn mỹ, nhưng dám đảm bảo với điều kiện không có camera giám sát của Đại Phụng vương triều, không có khả năng tra ra ta là người bắt cóc nhị tiểu thư Trương gia. Mà cho dù có dấu vết để lại, cũng không thể nào nhanh như vậy đã tập trung vào ta được....
Hứa Thất An sờ tay vào ngực, khẽ chạm vào kính ngọc thạch, đổ ra một tấm ngân phiếu, rút ra nhìn thoáng qua, mệnh giá mười lượng, hắn khẽ thở phào.
Thành khẩn đưa ngân phiếu ra: "Tiểu nhân là công dân lương thiện làm theo việc công tuân thủ pháp luật, ngưỡng mộ đại nhân vì nước vì dân, vất vả lập biết bao công lao, dâng mười lượng bạc, mời đại nhân uống trà.”
"Nếu đại nhân có thể cho tiểu nhân biết đã xảy ra chuyện gì, tiểu nhân vô vàn cảm kích."
Đả Canh Nhân nhìn vào tấm ngân phiếu, cười vô hại: "Đả Canh Nhân quy củ sâm nghiêm, nhận hối lộ quá mười lượng, đánh năm mươi trượng, vượt quá năm mươi lượng, lưu vong. Vượt quá một trăm lượng, chém đầu.”
"Ta không muốn chỉ vì mười lượng bạc mà bị ăn gậy đâu."
Hứa Thất An cười ngượng ngùng, đang định cất bạc về, thì nghe thấy đối phương ung dung nói tiếp: "Ngươi muốn lấy tin tức từ chỗ ta.... thì phải thêm tiền!"
Hứa Thất An không chút khó chịu, lấy ra ba mươi lượng.
Thanh niên nở nụ cười, mắt híp lại, cất hai tấm ngân phiếu vào người, tấm còn lại thò ra ngoài rèm: "Thu ba mươi lượng, ta với ngươi mỗi người mười lượng, mười lượng còn lại, đêm nay đi Giáo Phường Ty dự tiệc trà. Vừa vặn đủ mỗi người năm lượng."
Thanh niên mặt nghiêm túc nhận ngân phiếu, trầm trầm "Ừ" một tiếng.
Thanh niên mặt vui vẻ bắt chéo chân, cười với Hứa Thất An: "Quy củ tuy là rất quan trọng, nhưng những lúc tất cả mọi người ăn ý bỏ qua quy củ, mà ngươi cứ đòi làm đúng, ngược lại sẽ bị mọi người xa lánh."