Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Thẩm thẩm nổi giận, gương mặt xinh đẹp lạnh băng, chính là cái vẻ ‘khó mà dỗ nổi’.
Da đầu Hứa nhị thúc run lên, phàn nàn: "Ninh Yến, ngươi có bạc thì phụ đi mua đồ gia dụng, chứ mua những thứ nhìn đẹp mà không dùng được này làm gì?"
Ông định trách mắng thằng cháu, để thê tử đồng tình với mình, giúp nàng hết giận.
Hứa Linh Nguyệt thản nhiên: "Trong nhà không thiếu quần áo đồ ăn, cơm phụ thân ăn chính là gạo bổng lộc của đại ca lãnh đó."
Hứa nhị thúc bị nữ nhi làm nghẹn nói không ra lời, bèn chuyển sang chuyện khác: "Ninh Yến, ngươi lấy đâu ra bạc?"
Hứa Thất An: "Ta thấy đồ trang sức trên đầu muội muội toàn là đồ rẻ tiền, nên ghi nhớ trong lòng, nhịn ăn nhịn mặc, để dành chút bạc, hơn nữa Bảo Khí hiên có trò chơi đoán chữ giảm nửa giá...."
Đâu thể bảo cái trâm này là do đi ăn hiếp người ta mà có, hắn không muốn giống Hứa Từ Cựu, không biết cách cư xử.
Bàn tay bưng bát của Hứa Linh Nguyệt khẽ run lên, tâm hồn thiếu nữ như muốn nhũn ra thành nước, sóng mắt dịu dàng nhìn Hứa Thất An.
Trong cái nhà này, chỉ có đại ca là để ý tới nàng, phụ thân với nhị ca chưa bao giờ thấy nàng đeo đồ trang sức rẻ tiền là có vấn đề.
Nữ nhi gia người ta cũng muốn có bề ngoài chứ.
"Đại ca, đẹp không?" Nàng cài trâm vàng lên búi tóc, ánh nến chiếu lên gương mặt trái xoan xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mắt đen lay láy, đẹp đẽ miễn chê.
Thẩm thẩm đầy ghen tị.
Hứa Thất An cũng ghen tị, đưa mắt nhìn qua Hứa Nhị Lang ngồi bên trái. Tiểu lão đệ mặc áo màu xanh đen, mái tóc đen dài quấn bằng trâm ngọc xanh biếc, môi hồng răng trắng, tuấn mỹ vô cùng.
Lại nhìn muội tử sau khi cài trâm vàng thì lập lòe chiếu sáng, và mỹ phu nhân thẩm thẩm đầy đặn đẹp đẽ.
Người cả nhà này cứ như đều được thiên sứ hôn qua, sao chỉ có mình trông bình thường thế này?
Đến khi nhìn sang Hứa nhị thúc với các đường nét giông giống mình, một vẻ ngu ngơ ngốc nghếch, thì không ghen tị nữa.
"Nào, Linh Âm ăn thịt đi." Hứa Thất An gắp miếng thịt mỡ cho tiểu muội muội, lại gắp một miếng thịt nạc cho Hứa Linh Nguyệt.
"Đại ca tốt quá."
"Đại ca thấy muội rất là vừa mắt."
"Vậy sao đại ca không cứu ta?" Cô bé con nhớ ra vừa rồi đại ca chẳng những không cứu mình, mà còn cười nhạo nàng ầm ĩ.
"Nếm qua khổ đau mới là người trên người, chỉ có chịu khổ mới có thể thành cao thủ vô địch thiên hạ."
"Có thể không cần khổ cũng vô địch thiên hạ được không?"
"Có, ở trong mơ ấy."
.....
Lúc bữa cơm gần kết thúc, thẩm thẩm thản nhiên nói: "Qua năm, Ninh Yến đã hai mươi rồi."
"Ôi, không ngờ thẩm thẩm vẫn còn nhớ kỹ tuổi của ta." Hứa Thất An tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Thẩm thẩm kiêu ngạo mặc xác hắn, quay qua nói với Hứa nhị thúc: "Lão gia, tìm cho Ninh Yến mối hôn sự đi."
Hứa Linh Nguyệt và Hứa Tân Niên cùng ngẩng đầu, nhìn mẫu thân chằm chằm.
Hứa Thất An lại là người phản ứng chậm nhất, sửng sốt mấy giây mới phản ứng kịp, không thể tin được.
Thẩm thẩm xui xẻo lại đi để ý tới hôn sự của một chất nhi như ta, ngày mai mặt trời muốn mọc đằng tây hả?
Phải biết là, cưới vợ là việc rất lớn, tam sính lục lễ kiệu lớn tám người khiêng, đều là bạc đó.
Thẩm thẩm nhìn thằng chất nhi không may, nói tiếp: "Ta cảm thấy Lục Nga không tệ, từ nhỏ đã lớn lên trong phủ, cũng là thanh mai trúc mã với Ninh Yến."
Hơn nữa còn không phải tốn tiền.... Thẩm thẩm quả nhiên vẫn là thẩm thẩm....
Lục Nga 'A' một tiếng, hai má đỏ bừng, không biết làm sao.
Tình yêu đến quá nhanh như vòi rồng, thổi nàng choáng váng.
Trong lòng vừa đã e lệ quẫn bách, vừa có chút vui mừng.
Hứa Linh Nguyệt nhìn đại nha hoàn tỏ vẻ ủ rũ trước mặt, có chút không vui, "Nương, người đừng tự tiện chủ trương, hôn sự của đại ca để tự huynh ấy bàn với phụ thân đi."
Lời ngầm là, vị trí của nương trong lòng đại ca là thế nào, nương không tự biết sao.
Thẩm thẩm đối với khuê nữ đang có mối hận đoạt trâm, liền mắng: "Ninh Yến với Lục Nga là trai tài gái sắc, hiểu rõ lẫn nhau, chừng nào tới phiên một muội muội như ngươi phản đối?"
Hứa Linh Nguyệt uất ức quay mặt đi.
Làm gì có làm gì có, hiểu rõ lẫn nhau là quá phận đó, còn chưa tới bước đó đâu.... Hứa Thất An vừa định bày tỏ ý kiến, thì tiểu lão đệ bên cạnh đã mở miệng.
Hứa Tân Niên: "Nương là suy nghĩ, Lục Nga gả cho đại ca, vừa miễn được tiền lễ hỏi, vừa có lý do để đại ca phải chuyển ra ngoài sống có đúng không?"
Một đòn trúng đích.
Thẩm thẩm tức giận: "Đứa nhỏ nhà ngươi, từ bé đã không biết ăn biết nói."
Hứa nhị thúc đưa ra kết luận kết thúc: "Được rồi được rồi, chuyện này không cần nàng quan tâm, chưa bước vào Luyện Khí Cảnh, Ninh Yến sẽ không gần nữ sắc."
Lục Nga thất vọng cúi đầu xuống.
Ngoài phu nhân được nàng hầu từ nhỏ, thì cả nhà đều phản đối nàng gả cho đại lang.
...
Hứa nhị thúc ăn cơm tối xong, chạy qua Ngự Đao Vệ, sau đó về thư phòng nói chuyện với chất nhi, bàn bạc việc ngày mai.
Trở lại phòng, thấy thê tử đang ngồi trên giường thở phì phì.
"Nàng làm sao thế, tới giờ vẫn còn giận à?" Giọng Hứa nhị thúc bất đắc dĩ.
Thẩm thẩm xoay đầu qua, mắt đẹp trừng lên: "Thằng nhãi con nhà chàng là đồ vô lương tâm, hồi đó lúc ta nhận nó từ tay chàng, nó nhỏ xíu như con mèo con, là ai nuôi nó khôn lớn lên?”
"Tức chết ta, tức chết ta mà. Tội gì phải nuôi nó lớn lên như vậy, còn không bằng cho chuột ăn."
Bà còn đang nhớ lại chuyện cũ, thì thấy trượng phu móc từ trong lòng ra một cái hộp gỗ, đưa qua cho bà, trên mặt hộp có khắc ba chữ "Bảo Khí hiên".
Cái miệng nhỏ hồng hồng há ra, ngơ ngác nhìn trượng phu.
"Ninh Yến nhờ ta đưa cho nàng." Hứa nhị thúc bất đắc dĩ: "Hai người không ai chịu nhận thua ai, nó cũng không tiện đưa cho nàng, nên hồi nãy trên bàn ăn mới không lấy ra."
Thẩm thẩm vội vã mở hộp ra, trong hộp là một cây trâm vàng còn đẹp hơn, tinh xảo hơn và nặng hơn cây trâm cho khuê nữ.
Bà nắm chặt cây trâm trong tay, chạy vội tới trước gương đồng, ngồi xuống, tự cắm lên cho mình.
Gương mặt trứng ngỗng đoan trang của nữ nhân, nay đã thành phu nhân.
Mặt trái xoan đã đẹp, sau khi trở thành phu nhân, lại càng đẹp.
Thẩm thẩm chính là như vậy.
Bà rạo rực nhìn chằm chằm mình trong gương, khẽ hừ một cái: "Coi như thằng nhóc chết tiệt đó vẫn còn chút lương tâm. "
Hứa nhị thúc đứng bên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ra sân nhỏ yên tĩnh bên ngoài, tay cầm trường đao do Ngự Đao Vệ chế tạo.
....
Đêm ấy trôi qua trong yên bình, Hứa nhị thúc trắng đêm không ngủ cùng Hứa Thất An như trút được gánh nặng.
Sáng hôm sau thức dậy, Hứa Linh Nguyệt vẫn còn mặc áo mỏng, mở cửa sổ ra, duỗi thân hình thiếu nữ đẹp đẽ trong không khí.
"Tiểu thư, người đứng ở cửa sổ nhìn gì thế?"
"Không nhìn gì hết."
Một lúc sau....
"Tiểu thư, người đang chờ cái gì à?"
"Không chờ gì hết."
"Tiểu thư mau qua đây trang điểm."
"Biết rồi... Ngươi phiền quá đi."
Hứa nhị thúc mới hừng đông đã rời khỏi nhà, đi tập kết thuộc hạ Ngự Đao Vệ. Hứa Thất An đi ra ngoài thuê xe ngựa, Hứa Nhị Lang ở nhà chỉ huy người hầu sửa sang lại đồ đạc.
Đến gần trưa, hai chiếc xe ngựa và mười kỵ binh ra khỏi cửa thành, đi về hướng tây bắc, tới Vân Lộc thư viện.
Xe ngựa đi không nhanh, hai canh giờ mới đến chân núi Thanh Vân.
Ba người nam nhân của Hứa gia cùng thở phào.
"Đã qua rồi?" Hứa nhị thúc nhíu mày.
Hứa Nhị Lang giỏi binh pháp từ tốn: "Nếu người hôm qua theo dõi đại ca thật sự là của Chu phủ, thì họ đã bỏ lỡ hai lần cơ hội tốt nhất để ra tay.
"Cũng có khả năng trong mắt Chu thị lang, chúng ta chỉ là con sâu cái kiến muốn giết lúc nào cũng được, không phải vội đối phó. Ông ta vẫn còn đang có chuyện phiền hơn phải lo."
Khinh địch là tối kị của binh gia, nhưng với điều kiện tiên quyết là hai bên có thực lực tương đương nhau, hoặc chênh lệch không nhiều lắm.
Hứa gia so với Chu gia, đúng là không đủ cho người ta để ý.
"Nhưng có một chuyện chúng ta nhất định phải đối mặt, chính là một ngày chưa diệt Chu Thị Lang, thì chúng ta sẽ vẫn phải chết." Hứa Thất An trầm giọng.
Tiếng cười của cô gái nhỏ cắt ngang câu chuyện của bọn họ, cô bé thò đầu ra khỏi rèm, hưng phấn ngắm nghía cảnh sắc vùng ngoại ô.
Hứa Linh Âm vẫn còn tưởng mình đang được đi chơi.
Hứa Thất An sợ cô gây chuyện, chỉ vào thư viện Vân Lộc ở phía xa: "Biết chỗ đó là chỗ nào không? "
"Không biết, đại ca." Hứa Linh Âm cười khanh khách, cái mặt nhỏ phúng phính như quả táo.
"Đó là thư viện của nhị ca." Hứa Thất An nói.
Hai chữ thư viện làm Hứa Linh Âm cảnh giác, cô bé quay qua nhìn đại ca.
Hứa Thất An gật đầu: "Chúng ta đưa ngươi tới đó đọc sách, sau này cũng không được về nhà."
Nụ cười trên mặt Hứa Linh Âm dần tắt, cô bé kinh ngạc nhìn đại ca.
Cô yên lặng chui trở vào trong thùng xe, mấy giây sau, từ trong vọng ra tiếng khóc inh ỏi.
"Nương, ta không muốn đi thư viện, ta không muốn đọc sách, hu hu hu...."
"Ồn ào quá, đại ca ngươi gạt ngươi thôi."
"Sao đại ca phải gạt ta."
"Vì nó là tên chết tiệt!"
Hứa Thất An nghe thế, liền vui vẻ.
Đến chân núi, lên hết bậc thang, Hứa Thất An và Hứa Từ Cựu tưởng mình sẽ bái phỏng Trương Thận, không ngờ người nghênh đón bọn họ lại là Đại Nho Lý Mộ Bạch.
"Lão sư đâu ạ?" Hứa Từ Cựu hỏi.
"Bế quan." Lý Mộ Bạch quét mắt qua Hứa Thất An, mặt không cảm xúc: "Ta đã cho người sắp xếp chỗ ở xong rồi."
Hứa Từ Cựu chắp tay cảm ơn: "Xá muội vừa lúc tới tuổi học vỡ lòng, mong tiên sinh cho phép nàng ở lại thư viện đọc sách một thời gian."
Yêu cầu này không có gì quá phận, nếu Hứa Linh Nguyệt muốn đọc sách, thư viện nhất định sẽ từ chối, nhưng Hứa Linh Âm chỉ là một cô bé con năm tuổi, ở thời đại này, người đọc sách không bài xích cho trẻ con học vỡ lòng, thậm chí còn đề xướng làm chuyện đó.
Chỉ là con cái những gia đình tầm thường không học nổi mà thôi.
Lý Mộ Bạch gật đầu đồng ý.
...
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, sáng hôm ấy, Hứa Từ Cựu đi thăm xã giao đồng môn với Hứa nhị thúc đi tìm hiểu tin tức và Hứa Thất An đã ba ngày liền không được đi nghe hát, tụ họp tại thư phòng.
Lục Nga cũng được cho đi tới thư viện Vân Lộc, vì cả ba đại lão gia đều không muốn làm công việc bưng trà rót nước.
Ba người thuật lại tin tức mình tìm hiểu được, bàn cách đối phó với Chu Lập.