Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Ngay lúc Linh Long rung mình, hất Nguyên Cảnh Đế, mấy cường giả cao phẩm đứng ven hồ tức khắc có phản ứng, lao tới như tên bắn, bàn chân đạp lên mặt nước, tạo nên những xoáy nước bung mạnh.
Nguyên Cảnh Đế ổn định cơ thể giữa không trung, mũi chân khẽ điểm vào mặt nước, nhẹ nhàng lướt lên bờ.
Tuy ông ta ở trong hoàng thất, nên có con nối dõi sớm, không thể đi theo con đường võ đạo, nhưng bao năm nay đi theo quốc sư tu đạo, cũng đã có chút thành tựu về mặt Đạo Môn, nếu không, tóc bạc đã không chuyển lại thành tóc đen.
Nguyên Cảnh Đế vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc, không ngờ Linh Long lại đối xử với mình như vậy.
"Grào!"
Hất Nguyên Cảnh Đế xuống rồi, Linh Long vẫn chưa hết điên cuồng, đánh văng võ giả cao phẩm ở trước mặt mình, khí cơ nổ tung trong không trung, làm nước trong hồ bắn lên tung tóe.
Đám thị vệ vội vã xông ra, định trấn áp Linh Long.
"Đừng làm tổn thương nó." Nguyên Cảnh Đế quát.
Oanh oanh oanh.... mười cột nước xuất hiện, bắn trúng đám thị vệ đang ngự không và đạp nước xông tới, những thị vệ này vốn đã đạt tới cảnh giới Đồng Bì Thiết Cốt nên không ai bị thương, chỉ bị trúng nước làm cho chật vật, không tạo được thành vòng vây vây quanh Linh Long.
Linh Long giỏi điều khiển nước, nên ở trong hồ dữ dằn vô cùng.
Bất ngờ, Linh Long ngẩng cao đầu lên, kêu to một tiếng, rồi rời khỏi lòng hồ, phóng về phía bờ.
Chuyện gì thế? Hình như Linh Long đang bị cái gì đó kích thích.... Nguyên Cảnh Đế nhận ra có điều không đúng, khẽ hô: "Chặn nó lại!"
Roạt roạt...
Cơ thể khổng lồ của Linh Long xông lên bờ, đụng gãy những cây tuyết tùng, long bách, nó xông tới như phát cuồng, vuốt sắc dễ dàng ấn vỡ vụn lớp gạch xanh.
Nó muốn đi đâu?
"Phụ hoàng...."
"Bệ hạ."
Thái Tử và Ngụy Uyên chạy tới như bay.
Nguyên Cảnh Đế vẫy vẫy tay, ý bảo mình không sao cả.
"Phụ hoàng, Linh Long làm sao vậy?" Thái Tử hết hồn. Từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ thấy Linh Long mất khống chế như vậy.
Tính nó vốn dịu dàng ngoan ngoãn, đối xử với hắn, các huynh đệ tỷ muội trong hoàng thất đều vô cùng hiền lành, chưa bao giờ giở trò bạo lực.
"Nó đang bỏ trốn!" Nguyên Cảnh Đế sầm mặt, giọng đầy chắc chắn.
Linh Long đang chạy trốn? Vì sao phụ hoàng lại dùng hai chữ chạy trốn này? Nó đang sợ cái gì, hãi cái gì cơ?
Có nơi nào còn an toàn hơn Hoàng Thành được nữa?
Thái tử điện hạ không hiểu nổi, Nguyên Cảnh Đế cũng không cho hắn cơ hội để hỏi, lập tức sai thị vệ đưa ngựa tới, vội vã đuổi theo Linh Long.
Linh Long là biểu tượng của hoàng thất chính thống, là linh thú tu hành bằng tử khí, tuyệt đối không thể để mất được.
Nguyên Cảnh Đế truy đuổi theo dấu móng chân, thị vệ sợ ông ta gặp chuyện, theo sát hai bên.
Không lâu sau, Nguyên Cảnh Đế tìm thấy Linh Long trên một tiễn tháp, dùng vuốt sắc leo lên thân tháp, bấm sâu vào trong đá.
Cơ bắp ở cổ nó bạnh ra, gào lên ầm ĩ, muốn đẩy lùi những cao thủ của cung đình, vừa kêu vừa quật đuôi để công kích.
Hai bên lâm vào giằng co. Linh Long có lớp giáp cứng, đao kiếm không làm thương nổi, nên lúc điên lên thực lực không thể khinh thường. Thị vệ thì lo lỡ làm nó bị thương, chỉ dùng tay không lại không chế ngự nó nổi, chỉ còn cách vây quanh vừa quần chiến, vừa chờ đồng liêu mang pháp khí tới để bắt nó.
Bành bành bành bành... tiễn tháp bị đuôi rồng quật liên tục, không ngừng rạn nứt, cuối cùng sụp xuống.
Hơn mười thị vệ đồng loạt xông lên.
Thấy vậy, Nguyên Cảnh Đế thở phào, định lên tiếng nhắc nhở, bảo họ đừng làm linh thú hoàng thất bị thương.
Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng, Linh Long đã lại vùng lên, đẩy văng một thị vệ, mục tiêu rõ ràng là muốn phóng đi hướng khác.
Nguyên Cảnh Đế nhìn theo hướng đó, con ngươi tức khắc co lại.
Vì ông ta nhìn thấy một người mặc áo đỏ, nhìn thấy nhi nữ Lâm An công chúa đẹp đẽ đáng yêu mà ông ta yêu thương nhất.
Lúc này, bên cạnh Lâm An chỉ có hai cung nữ, và một đồng la mặc đồng phục Đả Canh Nhân.
"Bảo vệ Lâm An!" Nguyên Cảnh Đế hô to.
.....
Thế này mà bảo là dịu dàng ngoan ngoãn?
Hứa Thất An không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Hắn và nhị công chúa vừa đi vừa nói chuyện, nhờ kinh nghiệm và kĩ năng nói chuyện khéo léo tích lũy được của kiếp trước, Hứa Thất An đã dùng phong cách, lời lẽ hài hước thú vị làm cho nhị công chúa cười, khiến tình cảm hai bên thêm thân thiết.
Hắn nghĩ sẽ đưa nàng ta tới hồ của Linh Long, chơi với nàng ta một lúc, rồi quay về đi phá án tiếp.
Không ngờ lại gặp phải chuyện này....
Hứa Thất An vừa định nói "Công chúa, ở đây nguy hiểm, ty chức hộ tống ngươi đi về", Linh Long đã ăn ý xông tới rồi.
Con linh thú này rất cường đại, thực lực tuyệt đối không thua kém võ phu lục phẩm, Hứa Thất An theo bản năng định bỏ chạy, quay qua nhìn, thấy nhị công chúa đã sợ tới mức đờ ra.
Gương mặt trái xoan đầy đặn mượt mà trắng bệch, mắt đờ ra, đã sợ tới mức không còn khả năng suy nghĩ.
Hứa Thất An quét mắt một vòng, trông thấy cao thủ cung đình đang bay nhào về phía này, trông thấy Nguyên Cảnh Đế đang giục ngựa như điên chạy tới, trông thấy trong đôi mắt to tròn đen nhánh như cúc áo của Linh Long bắn ra cảm xúc chói mắt.
Nó giống như, đứa trẻ con đang sợ hãi nhìn thấy người lớn nhà mình, mừng rỡ nhào vào lòng bố nó.
Hả???
Không phải cái tên này cảm ứng được ta đến, cố ý chạy ra đây tìm ta đó chứ?
Trong chớp nhoáng, Hứa Thất An đã đọc ra ý nghĩ từ trong ánh mắt của Linh Long, nó là linh thú có trí tuệ.
Ngoài sự mừng rỡ, trong mắt Linh Long còn có cả sự sợ hãi, song thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
Mặt đất khẽ rung rinh, Linh Long đã sắp nhào tới chỗ hắn rồi.
Hứa Thất An lúc này đã có phán đoán, không chút do dự, tiến lên, chắn trước mặt Lâm An công chúa.
Hứa Thất An ấn tay lên chuôi đao, gối hơi khuỳnh xuống, tập trung tinh thần, nhanh chóng tụ lực, khẽ hất ngón cái.
Boang........ Tiếng đao ra khỏi vỏ vang lên thanh thúy, một tia sáng màu ám kim lóe lên, chém ra một vết đao dài ba trượng, rộng hai ngón tay cách trước người hắn một trượng.
Một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, Linh Long đang điên cuồng xông tới vội vã thu lại thân hình, bốn cái móng ấn xuống, cào ra những đường rãnh sâu, thật sự ngừng lại trước vết đao.
Vậy mà thật sự không dám vượt qua vạch ngăn?
Cảnh này tức khắc in sâu vào lòng Lâm An công chúa, cũng rơi vào mắt của Nguyên Cảnh Đế, Ngụy Uyên và Thái Tử.
"Ngang...."
Linh Long nằm bẹp xuống đất, kêu lên lo lắng.
Hứa Thất An dễ dàng đọc ra suy nghĩ của nó. Linh Long bảo hắn chạy đi, nói cho chính xác, bảo hắn chạy cùng với nó.
Nó rất nôn nóng, rất sợ hãi, hình như đã bị cái gì đó uy hiếp.... Nhưng mà gặp mình, nó đã bình tĩnh và tỉnh táo hơn rồi... nhưng mà vẫn đang rất sợ....... Nó muốn mình dẫn nó cùng bỏ chạy, hoặc để nó dẫn mình chạy.... Hứa Thất An thầm nghĩ.
"Đừng sợ, có ta ở đây." Hứa Thất An nói.
Nhị công chúa tưởng Hứa Thất An là nói với mình, trong lòng liền đầy cảm giác an toàn.
Nghe Hứa Thất An nói vậy, quả nhiên Linh Long không sợ nữa, kêu lên một tiếng.
Lúc này, các thị vệ cuối cùng cũng đã tới nơi, cùng kéo theo một cái lưới to màu ám kim.
Xoạt!
Tấm lưới tung ra, bọc dị thú dài ba thước vào trong.
Đát đát đát.... Nguyên Cảnh Đế cưỡi ngựa chạy tới, cẩn thận ngắm nghía Lâm An công chúa, thấy nhị công chúa thật sự không sao, thì thở phào.
"Phụ hoàng...." Lâm An công chúa cong môi chực khóc, chạy tới bên ngựa, nắm lấy tay áo của Nguyên Cảnh Đế.
Nguyên Cảnh Đế rất thích cái vẻ này, dịu dàng an ủi nàng ta.
Sau dó, mới đàng hoàng quan sát Hứa Thất An.
"Ty chức ra mắt bệ hạ." Hứa Thất An khom người ôm quyền.
Đại Phụng có một chỗ tốt, là ngoài một vài nơi đặc thù, nếu bình thường gặp phải Hoàng Đế chỉ cần hành lễ, không cần quỳ lạy.
Nguyên Cảnh Đế khẽ vuốt cằm: "Làm tốt lắm, ngươi tên là gì?"
"Hồi bệ hạ, ty chức Hứa Thất An."
Nguyên Cảnh Đế sửng sốt, nhìn kĩ thêm lần nữa, có hơi bất ngờ: "Ngươi chính là Hứa Thất An?"
"Dạ phải!" Hứa Thất An nói xong, thấy Nguyên Cảnh Đế có vẻ nghi hoặc bèn giải thích: "Trong khi tra án, ty chức gặp phải chút vấn đề không hiểu, nên vào thành thỉnh giáo Trưởng Công Chúa Điện Hạ."
Nguyên Cảnh Đế không hỏi tới, chỉ gật đầu, ánh mắt rơi vào thanh đao trong tay Hứa Thất An, "Đưa đao cho trẫm xem."
Hứa Thất An hai tay dâng hắc kim trường đao lên.
Thị vệ tiến lên nhận, giao cho Nguyên Cảnh Đế, hoàng đế cẩn thận xem xong, khen: “Đao tốt!"
Ngụy Uyên đi tới, cười tiếp: "Giám Chính tặng cho."
Giám Chính? Nguyên Cảnh Đế chớp mắt, ý bảo mình chưa hiểu, tại sao Giám Chính lại tặng một thanh đao tốt cho một đồng la nho nhỏ.
"Bệ hạ, Hứa Thất An tinh thông luyện kim thuật, có giao tình không tệ với Thuật sĩ Ty Thiên Giám. Vi thần có lần còn thấy hắn giảng bài cho thuật sư luyện kim." Ngụy Uyên nói với vẻ thuận miệng.
Hứa Thất An trông thấy mắt Nguyên Cảnh Đế hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu liễm, Hoàng Đế cười: "Trẫm nhớ ra rồi, trong án thuế bạc, ngươi đã chứng tỏ tài nghệ về luyện kim thuật."
Nguyên Cảnh Đế đưa thanh đao cho thị vệ, trả lại cho Hứa Thất An.
Ngụy Uyên đây là đang xây dựng hình tượng tốt cho mình, làm tăng giá trị con người cho mình.... gọi Ngụy Uyên gì chứ, đúng là Ngụy ba ba mà! Hứa Thất An cảm động.
Lâm An công chúa lắc lắc tay áo của Hoàng Đế, nũng nịu: "Phụ hoàng, Hứa Thất An đã cứu ta, người phải thưởng cho hắn nha."
"Ừ, nên ban thưởng." Nguyên Cảnh Đế gật đầu, nhìn Hứa Thất An, nói to: "Đả Canh Nhân Hứa Thất An, cứu Lâm An công chúa có công, thưởng hoàng kim ngàn lượng, lụa lăng la năm trăm cuộn."
"Phụ hoàng!" Lâm An công chúa không chịu, chỉ vào Hứa Thất An nói: "Vừa rồi hắn là cứu mạng của nhi thần mà, nhi thần phải trả lại cho hắn một mạng mới phù hợp. Nhi thần xin người miễn tội chết cho hắn."
Ánh mắt Nguyên Cảnh Đế lập tức trở nên sắc lẻm, quay qua nhìn Hứa Thất An thấy bộ dạng hắn im lặng ngoan ngoãn biết vâng lời, Nguyên Cảnh Đế mới thu bớt sự sắc bén, lắc đầu: "Trẫm đã chuẩn cho hắn lập công chuộc tội, nếu phá được án Tang Bạc, tự nhiên sẽ được miễn tội chết, miệng vàng lời ngọc, không thể giữa đường sửa đổi."
Lâm An không phục, kêu lên: "Nhưng nếu hắn không phá được án, chả phải chỉ còn con đường chết hay sao, người thưởng hắn hoàng kim ngàn lượng có tác dụng gì."
Nguyên Cảnh Đế bất đắc dĩ nói: "Đến lúc đó, trẫm sẽ xem xét xử lý."
Ông ta không hề muốn nói những lời như này trước mặt Hứa Thất An, vì làm thế hắn sẽ bớt sợ hãi, lơ là khi tra án.
Vì vậy bổ sung: "Kỳ hạn vẫn như cũ là nửa tháng, nếu ngươi có thể phá được án, trẫm tự nhiên miễn tội chết cho ngươi, nếu không thành, dù cho có Lâm An xin tha, dù trẫm không giết ngươi, cũng sẽ đày ngươi lưu vong biên thuỳ. Nghe rõ chưa?"
"Tạ bệ hạ!" Hứa Thất An nói to, thấy Lâm An công chúa trừng mắt cười dí dỏm với mình.
Khoản đầu tư này lời to rồi, dù cho cuối cùng không tra ra được kẻ đứng đằng sau án Tang Bạc, thì mình cũng sẽ không chết, quá lắm chỉ bị lưu vong, hắc, loại chuyện nhỏ nhặt lưu vong này, có Ngụy Uyên có Lâm An có Hoài Khánh, kẻ làm nô cho ba nhà như ta đây, hoàn toàn không lo nha.
Nguyên Cảnh Đế nhìn Linh Long lúc này đã an phận thủ thường, không hề sợ hãi thì lại nổi giận, nói: "Kéo súc sinh này về lại hồ cho ta."
Linh Long nhìn Nguyên Cảnh Đế, chống móng dựng thân lên, dữ dằn thở phì phì với Nguyên Cảnh Đế.
"Được, ngươi tự cút về." Nguyên Cảnh Đế mắng.
Thị vệ thu lưới về, Linh Long quả nhiên tự mình ung dung đi trở về.
Nguyên Cảnh Đế trấn an nhị công chúa xong, thúc vào bụng ngựa, đi theo Linh Long.
Hứa Thất An trầm mặc nhìn theo Nguyên Cảnh Đế.
Vừa rồi lúc Lâm An công chúa xin tha cho ta, ánh mắt của ông ta nhìn ta trở nên sắc bén.... Tưởng là ta mê hoặc, dụ dỗ Lâm An nói như vậy hả?
Lời đồn quả không sai, Nguyên Cảnh Đế đúng là một kẻ có tính khống chế cực mạnh.... hoàng đế nào cũng vậy, đều có khát vọng mãnh liệt với quyền lực và trường sinh.
Thật là mệt mỏi.... trước mặt cao thủ quyền mưu như này, mình quả thực không dám giở trò gì, vì chỉ một ánh mắt, một thay đổi trong biểu lộ, cũng đã đủ cho người ta đoán ra suy nghĩ trong lòng mình..... Ừm, vừa rồi mình đóng vẫn tạm được, giả vờ kinh sợ không tồi.
...
Ven hồ, đài cao.
Nguyên Cảnh Đế đứng ở bên bờ, thấp giọng nói chuyện, Linh Long thò đầu ra khỏi mặt nước, gối đầu lên đài cao bên cạnh.
Một mình độc thoại một hồi lâu, Nguyên Cảnh Đế tức giận phất tay áo bỏ đi.
Ngụy Uyên nghênh đón Nguyên Cảnh Đế, thấy sắc mặt ông ta âm trầm, thì trấn an: "Bệ hạ hà tất phải nổi giận vì một con thú."
"Hừ, đồ chết tiệt này càng ngày càng không xem ta ra gì." Nguyên Cảnh Đế vẫn còn giận chưa tiêu, "Trẫm nói chuyện với nó, mà nó hờ hững lạnh nhạt."
Nên đương nhiên không tìm ra nguyên nhân vì sao Linh Long đột nhiên phát cuồng.
"Linh Long sẽ không vô duyên vô cớ mà phát cuồng, Ngụy Uyên, truyền ý chỉ của trẫm, tăng cường phòng thủ Hoàng Thành. Qua giờ cấm đi lại ban đêm, dù bất kì ai cũng không được xuất nhập Hoàng Thành."
Ngụy Uyên gật đầu lĩnh mệnh.
Nguyên Cảnh Đế trầm mặc hồi lâu, bỗng nói: "Vừa rồi sao tự nhiên súc sinh kia không nổi điên nữa?"
Ngụy Uyên lắc đầu: "Chắc là vì đã phát tiết xong rồi."
Trong đầu ông ta có một suy đoán mơ hồ, nhưng mà vô cùng hoang đường.