Kinh sát là chế độ khảo hạch kinh quan(1) của Đại Phụng, ba năm tra một lần, dùng ‘Tứ cách’ và ‘Bát pháp’(2) làm tiêu chuẩn thăng giáng.
Quan viên không đủ tiêu chuẩn có thể bị giáng cấp, thậm chí là cách chức làm dân.
Việc liên quan đến tiền đồ, ông ta hành động như vậy là phải rồi. Đối phương lại có họ hàng xa với một vị Cấp Sự Trung, có thể tố cáo ông ta bất cứ lúc nào, chắc ông ta cũng đang nơm nớp lo sợ.
Huyện Trường Nhạc tồn đọng án mạng, điều này có thể trở thành lý do công kích của kẻ thù chính trị đấy.
“Chết như thế nào?” Hứa Thất An hỏi một cách thờ ơ.
“Xuống nông thôn thu tô, nửa đêm trở về thì đúng lúc gặp phải phường trộm cướp trong nội viện nhà mình, bị tên đó giết người bịt miệng.” Một gã đồng liêu tấm tắc nói.
“Có nhân chứng không?” Hứa Thất An hỏi.
“Lúc vợ y nghe thấy tiếng động, ra ngoài xem xét thì y đã chết ở trong sân rồi. Nhưng mà bọn ta phát hiện dấu chân trên bức tường bên ngoài.”
“Có khả năng là kẻ thù đóng giả thành kẻ trộm để hành hung hay không?” Hứa Thất An rót cho mình chén trà, lấy vài viên mứt hoa quả từ chỗ đồng liêu thả vào trong chén.
Giọng điệu của hắn cứ như là đang thảo luận án mạng với đồng nghiệp ở cục cảnh sát năm xưa.
“Vợ con, đầy tớ, hàng xóm láng giềng đã hỏi hết rồi. Những ngày gần đây, người chết không có gây thù chuốc oán gì với ai cả.”
“Có hỏi binh sĩ tuần tra ban đêm chưa?”
“Ngự Đao Vệ nói, tối hôm đó không có kẻ nào khả nghi qua lại cả.”
Kinh Thành có 3 lớp tường thành: cung thành, nội thành và ngoại thành.
Tuy ngoại thành có binh sĩ tuần tra ban đêm, nhưng không cấm đi lại ban đêm. Cổng thành mở suốt 12 canh giờ không hề đóng. Thương nhân chỉ cần nộp đơn xin, cầm giấy xác nhận là có thể tự do ra vào cổng thành.
Đây là chế độ nhằm nâng cao thương nghiệp mậu dịch của Kinh Thành, thúc đẩy phát triển kinh tế.
Hứa Thất An gật gù: “Nếu như thế, tên trộm này hẳn là kẻ quen thuộc khu vực phố Khang Bình như lòng bàn tay.”
“Sao biết được hả?” Bọn nha dịch sững sờ.
“Tên trộm có thể ra vào tòa nhà đó ở trong đêm mà không bị binh sĩ tuần tra phát hiện. Điều đó cho thấy gã rất rành chỗ này và thuộc nằm lòng quy luật tuần tra của Ngự Đao Vệ.” Hứa Thất An vừa phân tích, vừa theo thói quen sờ túi quần tìm thuốc.
Nhưng chỉ thấy trống rỗng.
Hắn không khỏi nhớ tới lúc vừa mới nhậm chức ở cục cảnh sát. Lúc đó mọi người cũng ngồi tụm năm tụm ba như vầy, vừa hút thuốc vừa thảo luận tình tiết vụ án.
Cũng do đó mà hắn bị đầu độc, trở thành một con nghiện thuốc lá.
Mấy đồng liêu lắp bắp kinh hãi, nhìn kỹ Hứa Thất An lần nữa:
“Có lý lắm.”
“Sao chúng ta không nghĩ tới điều này chứ."
"Ninh Yến, vào tù một lần mà trở nên cơ trí hơn nhỉ."
Thời này làm gì có chương trình huấn luyện, bộ khoái phá án toàn là bằng kinh nghiệm, người có nhiều công trạng nhất là có thể làm bộ đầu.
"Các ngươi không nghĩ tới nhưng nhất định là Vương bộ đầu đã nghĩ tới rồi. Đã hỏi bên thành Tây rồi chứ?" Hứa Thất An khiêm tốn, không thể hiện.
Đồng liêu trả lời: "Dò la bên đó hai ngày, vẫn không xác định được nghi phạm."
Thành Tây là khu nhà nghèo, phần lớn là hạng đầu trộm đuôi cướp, tốt xấu lẫn lộn. Bình thường lúc xảy ra vấn đề trị an, bọn nha dịch mang theo đàn em chạy qua đó, chụp một cái là dính.
"Bị mất bao nhiêu bạc?" Hứa Thất An tiến hành suy luận theo thói quen.
Một vị đồng liêu nhìn qua Hứa Thất An, cảm thấy giọng điệu của hắn giông giống Huyện lệnh lão gia, trả lời ngay: "Không bị mất, người chết vừa thu tô về, trong đó toàn là bạc vụn, tiền đồng và gạo. Tên trộm sau khi giết người, sao có thể mang theo rương lớn tiền bạc để chạy trốn được chứ?"
Không đúng!
Hứa Thất An nheo mắt lại. Nếu như mình là tên trộm, một tên trộm biết rất rõ tình hình nơi đó, mình nhất định sẽ chọn hôm sau đến trộm mà không phải hôm đó.
Hắn không nói ra nghi vấn này, tiếp tục nghe ngóng đồng liêu tán dóc.
"Tiếc thay một người phụ nữ xinh đẹp như thế, mà phải thủ tiết thờ chồng lúc tuổi còn trẻ. Dáng vẻ đó, cặp ngực đó, chậc chậc, tìm khắp trong câu lan cũng chẳng có người phụ nữ nào xuất sắc như vậy đâu. Dù cho ngủ một đêm một lượng bạc, ta cũng bằng lòng…"
"Cũng không trẻ lắm đâu, chẳng qua là nhỏ hơn họ Trương kia 20 tuổi, chắc cỡ hơn 30. Phụ nữ tầm tuổi này, rất khó giữ được mình."
Nghe vậy, Hứa Thất An cũng cảm khái, nói: "Phụ nữ 30 tuổi rất hấp dẫn nha, biết quyến rũ trên giường, cảm xúc vô cùng."
Một câu nói dày dạn kinh nghiệm như vậy, lại không nhận được hưởng ứng từ các đồng liêu. Mọi người nhìn hắn, cười lớn giễu cợt: “Ngươi là con gà con, một cái câu lan cũng chưa tới, thì biết cái đếch gì!”
Một khi bước lên con đường luyện võ, chưa đột phá Luyện Khí cảnh thì không được ‘mất zin’. Dương khí mà tiết ra thì sẽ khó mở được thiên môn(3).
Do đó, Hứa Thất An mang ‘Định Hải Thần Châm’(4) mười chín năm nay, mà vẫn chưa hàng phục được nữ yêu tinh nào.
… …
Hậu đường, nơi ở của Huyện lệnh lão gia.
Vương bộ đầu có làn da ngăm đen như lão nông làm ruộng, đang cúi đầu, mặt mày phờ phạc, nghe Huyện lệnh lão gia chửi mắng.
Huyện lệnh lão gia họ Chu, mập mạp phúc hậu, là nhân sĩ Yến Châu. Ông ta đỗ tam giáp tiến sĩ(5) năm Nguyên Cảnh thứ 20, giỏi luồn cúi, không giỏi công vụ. Ông ta là một người đọc sách chẳng có gì đáng khen về năng lực nghiệp vụ nhưng thông thạo đạo làm quan.
Ưu điểm của ông ta là vẫn còn chút lương tâm, chỉ tham nhỏ không tham lớn, không có năng lực nhưng cũng không quấy nhiễu dân.
Khuyết điểm là đối xử với thuộc hạ không tốt, nóng nảy, thường xuyên chửi bới.
“Vô dụng, thật là vô dụng.”
Chu huyện lệnh biết được hôm qua Vương bộ đầu vẫn chẳng thu hoạch được gì, lập tức nổi giận.
“Dù gì ngươi cũng là tay lão luyện kinh nghiệm phong phú, chỉ là cái án mạng mà nhiều ngày như vậy rồi vẫn chẳng có chút manh mối nào.”
Trán Vương bộ đầu thấm đẫm mồ hôi, đứng ngồi không yên.
Sắp đến kinh sát, Chu huyện lệnh càng nóng nảy hơn… Lý điển sử không dám xen vào, dù cho ông ta và Vương bộ đầu có vài chục năm giao tình.
Lý điển sử biết là Huyện lệnh lão gia vẫn còn muốn thăng quan thêm một chút. Thăng quan cần hai điều kiện: Chỗ dựa và chính tích(6)!
Không có chính tích, chỉ có chỗ dựa thì dễ bị vạch tội, vị trí không ổn định.
Có chính tích có chỗ dựa, mới có thể lên cao một cách sóng yên biển lặng.
Chính tích từ đâu ra?
Kinh sát chính là lúc quan trọng để kiếm chính tích.
Sau một khắc đồng hồ, Chu huyện lệnh thu lại ánh mắt, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Quy củ chốn quan trường, bưng trà tiễn khách!
Thấy thế, Lý điển sử vội kéo Vương bộ đầu đang cúi đầu lặng thinh đi ra, hai người rời khỏi đó một cách chật vật.
… …
Vương bộ đầu trở lại phòng nghỉ với sắc mặt khó coi, trong phòng đang nhốn nháo chợt yên tĩnh lại. Mọi người dè dặt quan sát Vương bộ đầu.
“Lão đại, Chu huyện lệnh lại mắng ngài à?”
Vương bộ đầu lườm một cái, chộp lấy chén trà nốc một hơi: “Mẹ nó, người chết trộm chạy, biết đi đâu mà tìm? Hôm nay thật xui xẻo, còn bị mất bạc nữa chứ.”
Bạc đó là của ông à… Hứa Thất An hơi rụt cổ lại, uống trà che giấu sự chột dạ.
Rõ ràng là bạc đó không có duyên với ông đâu.
Sau khi nghe Vương bộ đầu phàn nàn xong, một tên tiểu bộ khoái đưa cho ông ta một cái ý tưởng cùi bắp: “Hay là, mò một con cá?”
Lông mày Hứa Thất An nhướng lên.
Mò cá là thuật ngữ chuyên nghiệp của tầng lớp dưới đáy trong chốn quan trường!
Có nghĩa là: Tìm kẻ chết thay.
Các vụ án cổ đại bị giới hạn bởi kỹ thuật và thiết bị, nên phần lớn là các vụ án không có manh mối, hiệu suất phá án cực thấp. Có đôi khi, quan viên muốn kiếm chính tích, vì các loại nguyên nhân như cấp trên tạo áp lực, sẽ tìm kẻ chết thay đến thay thế, để có cái mà báo cáo.
Quá trình là như thế này, đầu tiên nha dịch sẽ chọn ra một đám lưu manh lớn tuổi từ trong dân địa phương, ghi tên lên giấy rồi xếp lại, sau đó quan viên sẽ tiện tay mò một cái.
Mò trúng ai thì người đó sẽ là kẻ chết thay.
Do đó gọi là mò cá.
Sau khi xác định được kẻ không may, nha dịch sẽ đến bắt người, tiếp theo sẽ sử dụng một bộ dây chuyền sản xuất gọi là ‘tra tấn bức cung’, người có cứng rắn đến mấy cũng phải nhận tội.
Cấp trên hài lòng, quan viên được chú ý, nha dịch được khen thưởng, anh vui tôi vui mọi người đều vui.
Kẻ chết thay cũng không oan, dù sao cũng là một tên ung nhọt, tiễn đi sớm chừng nào là tạo phúc cho dân chúng xung quanh sớm chừng ấy.
Những kiểu mánh khóe như thế, vẫn còn rất rất nhiều trong chốn quan trường.
Vương bộ đầu gật đầu: “Chỉ còn cách đó thôi. Tiểu Lý, chuyện này ngươi đi làm đi, chọn mấy tên đần độn chút, lớn tuổi chút ấy.”
Tiểu Lý vừa định gật đầu thì Hứa Thất An cau mày nói: “Chờ chút! Lão đại, vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, cũng chưa phải là hết cách đâu.”
Hứa Thất An không chấp nhận chuyện này.
Cho dù hắn đã không làm cảnh sát rất nhiều năm rồi, thế nhưng nhân cách vẫn còn đó.
Mặc dù người ta là lưu manh phạm pháp, nhưng có thể tội không đáng chết. Mà coi như là người đó chết chưa hết tội đi chăng nữa, thì cũng phải chuyện gì ra chuyện đó.
Bên này tìm người thay thế, bên kia chẳng phải là tự dưng mất đi hung thủ thật sự hay sao?
Vương bộ đầu giận tái mặt, không nói tiếng nào, liếc hắn một cái đầy vẻ không vui.
Mọi người khuyên rối rít:
“Ninh Yến, ngươi đừng có lắm chuyện.”
“Ngày nào lão đại cũng ăn chửi, đâu còn cách nào khác chứ. Vả lại, thật sự là một kẻ lưu manh thường xuyên phạm pháp mà.”
Quan hệ thân hơn chút thì nói: “Lão đại, người nhà Ninh Yến vừa mới gặp nạn lớn, khó tránh hơi nhạy cảm với chuyện này.”
Vương bộ đầu làm lơ, nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An, mặt mũi lạnh tanh: “Ngươi nói cho ta biết, tra như thế nào!”
“Đưa hồ sơ đây!” Hứa Thất An nói gọn gàng dứt khoát.
… …
(1) kinh quan: quan trong kinh thành (thường là quan lớn). (2) Tứ cách bát pháp: bốn quy cách và tám tiêu chuẩn. (Mình sẽ nêu cụ thể trong phần thảo luận) (3) thiên môn: nằm ở trên đỉnh đầu, kết nối với trời. (4) Định Hải Thần Châm: sau này rơi vào tay Tôn Ngộ Không thành Gậy như ý, có thể lớn có thể nhỏ(giống chỗ nào thì tự hiểu). (5) tam giáp tiến sĩ: Nhất giáp là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa. Nhị giáp còn gọi là Hoàng giáp. Tiếp đến là tam giáp tiến sĩ. (6) chính tích: thành tích làm việc khi đang tại chức.