Sau bữa ăn, Sở Lăng Yên sớm trở lại phòng muốn nghỉ một chút. Không lâu sau đó có tiếng gõ cửa vang lên.
Người bước vào, chính là vị cung nữ có nét mặt thân thiện nhất đến lúc hiện tại. Nhìn nàng cũng đã có chút quen mắt, Sở Lăng Yên hỏi.
"Ngươi tên là gì?"
"Nô tỳ danh là Liêm Châu, người cứ gọi nô tỳ là tiểu Châu." Tiểu Châu cuối đầu đáp, nhìn qua cũng là một tiểu cô nương, gương mặt vẫn còn trẻ.
"Tiểu Châu..." Sở Lăng Yên hơi hé môi lập lại. Chủ yếu để ghi nhớ cái tên này.
"Nô tỳ hầu hạ người ngâm chân." Liêm Châu chưa nói xong đã quỳ xuống dưới nền.
"Không cần, cận nữ của ta sẽ làm." Sở Lăng Yên nhẹ giọng từ chối.
"Đại công công Lưu Biện có nói, hầu hạ công chúa cho thật tốt, người hãy để nô tỳ làm." Tiểu Châu càng cuối thấp đầu đáp lời. Chỉ thị như thế nào thì nàng liền làm theo thế ấy, nếu làm không tốt thì bị quở trách la mắng, những cung nữ khác cậy mạnh liền đùng đẩy việc này cho nàng, thật ra nàng cũng không cảm thấy uất ức, rõ ràng đây là việc mình phải làm.
Những cung nữ đưa tới Linh Viện cùng mình đều là những người đã vào cung lâu năm. Bọn họ nhìn qua cũng không ưa gì chủ tử mới, ngoài mặt nhu thuận nhưng lòng lại ganh ghét, chuyện này kể ra cũng là chuyện rất bình thường trong cung.
Cung nữ chính là một đám hùa nhau, bọn họ chia bè lập phía rất nhiều, người càng có chức vị bọn họ càng nịnh bợ lấy lòng. Dù sao, Thiên Mạn công chúa cũng là người ngoại quốc, lại là cống phẩm, việc bọn họ không tôn là chuyện đương nhiên, nhưng với thân phận cung nữ, có cho bọn họ không bao giờ dám ra mặt, tự biết cái mạng bọn họ rất nhỏ bé.
Hầu hết những cung nữ đều có chủ tử, tuy rằng đã rời cung nhưng không ít người vẫn ngầm tôn chủ, vì vậy mà các cung đều có tai mắt, có chuyện gì đầu tiên đều là từ cung nữ thái giám truyền miệng nhau, liền có lời đồn đại khắp ngõ ngách trong cung.
Bởi thế ít có bí mật nào được giữ kĩ, trừ chỗ của hoàng hậu nương nương, tin tức vẫn là ít nhất.
"Ắt hẳn cuộc sống trước kia của công chúa cũng không đơn giản." Tiểu Châu biết mình nhiều chuyện, nhưng vẫn cố ý nói, nhìn qua công chúa không kiệm lời mấy nên mới cả gan nói. Bản tính nhiều chuyện không sợ chết của cung nữ lại trỗi dậy, quả thực không sai.
Nội vụ trong cung của Đại Quốc rất phức tạp, mặt ngoài sóng yên gió lặng, nhưng bên trong lại bày mưu tính kế, lập mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Tây Sở cũng là một nước, cũng sẽ có hậu cung, chắc chắn không ngoại lệ, chỉ là tiểu Châu rất tò mò.
"Ở nơi nào cũng vậy, sẽ không có chuyện đơn giản, cũng sẽ có người tốt người xấu, người lương kẻ tham, huống hồ danh quyền là thứ con người đặt lên trước tiên." Sở Lăng Yên đối với câu hỏi của Tiểu Châu sẵn lòng đáp.
Tò mò của tiểu Châu dù sao cũng không nguy hại. Nhưng chính nàng hiểu được, nếu mở đường, ngựa sẽ đi lần nữa, một lần sẽ có thêm lần sau. Sở Lăng Yên tiếp lời: "Đại Quốc và Tây Sở vốn tạm hoà hoãn, những chuyện khác có thể tùy tiện, nhưng những chuyện liên quan, ngươi nên cẩn trọng lời nói của mình."
"Nô tỳ thật sự nhiều lời rồi!" Tiểu Châu cuối đầu nói. Đôi lúc quên rằng, cái miệng sẽ hại chết cái thân.
"Công chúa quả thực rất xinh đẹp, mỹ mạo có nét thu hút rất là lạ. Nô tỳ thật chưa từng thấy qua ai như thế." Nói chính xác chính là mang nét đẹp rất riêng biệt, từ gương mặt xinh đẹp cho đến dáng người thon gầy, hành động cử chỉ nhẹ nhàng thanh tao, giọng nói thanh thanh trong trẻo, còn cả khí tức phát ra trên người, tự động làm cho người ta bị mê hoặc.
"Kì lạ sao?" Sở Lăng Yên bật cười. Chính mình nhìn trong gương đã quá quen thuộc, bản thân mình không thể biết mình trong mắt người khác thế nào, chỉ nghe người khác luôn miệng khen mình xinh đẹp, rốt cuộc tất cả đều được Sở Lăng Yên xem là vui tai.
"Theo quy lễ, sau bảy ngày nữa công chúa phải đến diện kiến hoàng hậu nương nương, không đi không được. Nô tỳ thấy sắc mặt người không được tốt, người trước nên đi nghĩ sớm dưỡng sức."
Sở Lăng Yên gật đầu, bản thân cũng cảm thấy tìm một chút sức lực cũng không còn, thân thể nữ nhi yếu mềm, sức lực vốn chẳng có bao nhiêu, lại cùng binh lính di chuyển rất lâu mới đến đây như đã vắt cạn lực. Dù giường không quen nhưng cũng không tài nào chống đỡ thêm, Sở Lăng Yên vừa ngã người, không lâu sau đó đã thiếp đi.
____________
Sáng sớm tinh mơ, không gian yên tĩnh đến nghe rõ tiếng chim hót, đã thấy Sở Lăng Yên thức dậy.
Bước ra cửa nhìn màu trời, hít một ít không khí, trong lành có, mát mẻ có, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy trống trãi, không khí buổi sáng này dù đã qua ngày thứ bảy nhưng vẫn không thích ứng được.
Như một loại thói quen, lúc này từng hình ảnh trước kia ở Tây Sở cứ hiện lên trong tâm trí, từng khoảnh khắc một đều khiến cho lòng người đau xót, cô đơn. Ở nơi này không có gì để níu giữ trái tim mình lại, một mớ suy tư, một mớ buồn bã, lòng vẫn không ngừng nghĩ về Tây Sở, suy nghĩ như vậy, nhưng nàng biết sự thật chính là thực tại, chấp nhận thì vẫn phải chấp nhận.
"Công chúa, không còn sớm nữa, chúng ta phải mau chóng đến chỗ của hoàng hậu nương nương." Tiểu Châu đi đến khẽ nhắc nhở thân ảnh đang nhìn xa xăm vô hồn trước cửa.
Sở Lăng Yên có chút giật mình rời khỏi suy tư, hơi gượng cười, gật đầu.
Bước ra cửa đã thấy Lưu công công chờ sẵn trước cửa. Vốn dĩ Sở Lăng Yên được đưa đến Linh Viện nhưng không được phép bước chân ra khỏi Linh Viện. Cánh cửa lớn vẫn luôn luôn đóng chặt, binh lính canh giữ rất nhiều bên ngoài cửa.
Bây giờ thân phận của Sở Lăng Yên chính là cống phẩm, là vật phẩm dâng cho hoàng đế, nói là như tù nhân thì quá lời, nhưng đều là giam giữ, mọi hành tung đều có người để ý.
Rất nhanh ba chữ Phượng Tiền cung nổi bật trên bảng lớn ở đại môn. Lúc bước qua cửa đại môn, không tránh khỏi hồi hộp.
"Thiên Mạn công chúa mời vào." Đến trước tẩm điện, Lưu công công mở miệng, dùng tay chỉ vào.
Sở Lăng Yên gật đầu, không chần chừ cùng Lưu Biện bước vào.
Vừa bước vào, bên trong chỉ có hai người, sớm nhìn đến người ngồi giữa điện, cho dù chưa nhìn thấy qua, nhưng đủ biết đây chính là hoàng hậu nương nương.
Chỉ đưa mắt nhìn một giây liền cuối đầu, nhưng thứ Sở Lăng Yên thu lại, chính là gương mặt hoàn chỉnh của người trước mặt.
Hoàng hậu nương nương không hề hư danh, quả là quốc sắc thiên hương, tuy rằng đã qua tuổi đôi mươi nhiều năm rồi, tầm khoảng bốn mươi hơn nhưng nhan sắc vẫn ở đỉnh cao, phong thái cốt cách cao quý của sự thành thục trưởng thành không phải ai muốn cũng có được.
Thừa biết ánh mắt sẽ đổ hết lên người mình, Sở Lăng Yên càng thêm cẩn trọng.
"Nương nương, đây chính là Thiên Mạn công chúa Sở Lăng Yên." Lưu Biện mở lời.
Sau lời Lưu Biện, Sở Lăng Yên nhanh chân đi đến giữa điện, không quỳ chỉ cuối người: "Hạ nữ tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Tiểu nữ to gan, đứng trước hoàng hậu nương nương sao còn không mau quỳ xuống!?" Người đứng bên cạnh phượng ỷ lập tức lớn giọng. Là người đã có hai màu tóc trên đầu, thời gian trong cung tính bằng chục năm, chính là Lý ma ma, người kề cận hoàng hậu nương nương.
Tiêu Băng Ngôn hơi nhếch khoé môi, nâng tay lên, ý bảo Lý ma ma giữ yên lặng, dương mắt phượng sắc bén của mình về phía nữ nhân đang cuối đầu.
Sớm nghe Lưu Biện nói qua, nàng xin miễn quỳ, xem như đặc ân cho tự tôn của nàng, dù sao cũng là một cái công chúa Tây Sở, chuyện này cũng không có gì to tát, hoàng thượng đã cho phép lí nào hoàng hậu nàng lại tính toán.
Dáng dấp cao ốm, nhưng rất cân đối, ngay cả mỹ nhân cũng ít có người so sánh được hình thể với nàng. Về gương mặt từ đầu bước vào đã cuối đầu, chưa nhìn thấy được hết. Nghĩ đến, Tiêu Băng Ngôn liền nâng giọng cho miễn lễ.
"Ngươi, ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn một chút."
Nghe xong, Sở Lăng Yên thu lại lễ, đứng thẳng người, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ngay chân phượng ỷ, lấy thân phận hiện tại để nhìn trực tiếp vốn không thể, điều này nàng thừa biết, từng được học qua đương nhiên hiểu được.
Tiêu Băng Ngôn giơ lên nụ cười, là thật trong lòng thốt lên câu khen ngợi, ngũ quan tinh tế, đường nét gương mặt sắc xảo, quả thực xinh đẹp theo cách câu dẫn. Ánh mắt sâu thẳm kì bí này nhất định sẽ câu được nhân tâm sinh.
Khó trách, hoàng thượng năm lần bảy lượt muốn lấn áp đe đoạ Tây Sở, vẻ đẹp khác biệt của nàng thật sự không lẫn với bất kỳ một mỹ nhân nào ở Đại Quốc.
"Ngươi quả thực rất xinh đẹp, khó trách nam nhân trong thiên hạ đều khó qua ải mỹ nhân. Dù sao, ngươi là người thông minh, biết được điều nào tốt mà làm, điều nào xấu mà tránh. Hoàng hậu ta có ý tốt muốn khuyên ngươi tốt nhất là nên an phận." Tiêu Băng Ngôn rốt cục mở miệng, câu đầu tiên chính là khen ngợi, câu thứ hai chính là nhắc nhở.
Tiêu Băng Ngôn nàng là nữ nhân, lần đầu nhìn người trước mắt cũng không tránh khỏi sững sốt. Nhưng vẻ đẹp này khiến cho mình một có chút cũng không an tâm, nếu không tốt chính là hoạ quốc.
"Đa tạ nương nương chỉ bảo, hạ nữ không hề có tâm tư gì khác, chỉ mong cuộc sống sau này được bình an vô sự." Sở Lăng Yên nhẹ giọng nói.
"Mong là như lời ngươi nói, không có tâm tư gì khác." Tiêu Băng Ngôn dương lên nụ cười đầy ẩn ý khó đoán.
"Được rồi, bản cung thấy có chút không được khoẻ, ngươi trước lui đi." Tiêu Băng Ngôn vừa nói vừa phất tay đuổi người.
"Hạ nữ cáo lui, hoàng hậu nương nương sớm nghĩ ngơi tịnh dưỡng phượng thể." Sở Lăng Yên hơi cuối đầu lui đi.
Tiêu Băng Ngôn hơi hơi dương môi cười, không hổ là công chúa Tây Sở, cách hành xử, cách nói chuyện đều nhã nhặn có tư thái cao quý, lại dụng lời rất cẩn trọng thông minh, một người như thế này nếu mang tâm tư thâm độc, nhất định sẽ rất khó đối phó.