*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qua hình ảnh phản chiếu ở cửa kính, Đường Vũ thấy không ít người nhìn về phía bọn họ thì thầm to nhỏ, có người đứng cả dậy, Đường Vũ hơi đỏ mặt, tất nhiên cô biết nhân viên công ty đang bàn tán quan hệ của mình và Tô Xán.
Vào văn phòng của Tô Xán, Đường Vũ nhìn quanh một vòng, đó là gian phòng hình chữ nhật, rộng chừng 80 mét vuông, máu chủ đạo là xám và trắng, đồ đạc không có nhiều chỉ một cái bàn làm việc bằng gỗ, khu tiếp khách là bộ ghế sa lông làm bằng mây, mấy cái cây cảnh, tường kính sau lưng chạy dài, không cần đèn cả phòng cũng sáng trưng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tô Xán nôn nóng ghé đầu vào cái túi xách của Đường Vũ hít hít:
- Mang gì tới thế?
Đường Vũ kéo Tô Xán ngồi xuống cái ghế sô pha dài, lấy từng cái hộp bên trong ra, có cơm, rau cải xào nấm, thịt gà quay tiêu, đều là món ăn thường ngày, không có gì đặc biệt, nhưng nóng hổi.
- Thơm quá.
Tô Xán ngạc nhiên, hít thật sâu một hơi, cơm hộp trong ấn tượng của y chỉ là cái hộp nhựa hoặc xốp ọp ẹp, bên trong là cơm, một quả trứng rán, đậu rồi rau xào lẫn lộn.
- Không ngờ bây giờ cơm hộp cũng làm tốt như thế?
- Đương nhiên, chỉ cần biết chỗ.
Có thể thấy tâm tình Đường Vũ cực tốt, sắp xếp bát đũa ra, sau đó lấy dây chun cột cái đuôi ngựa nhỏ, thấy Tô Xán ngạc nhiên như vậy thì môi dưới hơi nâng lên, cái cằm nhỏ hếch về phía trước:
Nhìn thấy Đường Vũ có chút đắc ý, Tô Xán ngứa tay, nhéo cằm cô một cái, vốn định nói:” Đợi khi nào em tự làm được hãy đắc ý.” Nhưng cuối cùng nhịn được, câu này nói ra không khéo phá hỏng không khí bữa cơm.
Đường Vũ nhìn quy mô văn phòng, cô có thể hình dung ra được tham vọng của Tô Xán:
- Xem ra anh đã nhắm chuẩn phương hướng tiến tới rồi.
- Hướng chảy của nước do núi quyết định, hướng thổi của gió do cây quyết định, còn hướng đi của con người do bản thân quyết định.
Tô Xán nhìn Đường Vũ như cô vợ nhỏ chú tâm xới cơm ra bát:
- Giống như phương hướng ban đầu của anh là do em quyết định.
- Càng ngày miệng càng ngọt.
Đường Vũ bĩu môi:
- Em không quyết định phương hướng của anh, tất cả thứ anh có là do anh tranh thủ được.
- Bao gồm cả em đúng không?
Tô Xán được nước lấn tới, nhìn Đường Vũ đói khát:
- Không, không phải anh tranh thủ được em.
Đường Vũ lắc đầu, mắt nhìn Tô Xán trìu mến:
- Mà là em, có được anh … á.
Còn chưa nói hết lời Đường Vũ rít lên tiếng nhỏ, bị Tô Xán đè xuống ghế sô pha dài.
Nụ hôi nồng nhiệt qua đi, Đường Vũ thở hồn hể, mắt ánh lên vẻ dịu dàng như sương khói, hai tay đưa ra, ôm lấy cổ Tô Xán, giọng êm ái:
- Ăn cơm xong đã, được không?
Tô Xán ngứa răng, nha đầu này ăn chắc ở công ty mình không dám làm gì nên mới dám nói lời đẩy khiêu khích thế này, chẳng dại dẫn lửa đốt mình, hôn chụt một cái rồi ngồi dậy hậm hực tự lấy bát xới cơm.
….
- Xin chào, cho hỏi phòng Tô Xán ở đâu ạ?
Cô gái đó đội chiếc mũ rộng vành, mái tóc dài hung hung ánh lên trong nắng, chiếc mặc quần cộc khoe bắp chân đẹp đẽ, áo ba lỗ dệt kim rộng cổ, loại thoáng mát không bó người, nhưng vẫn vừa đủ cho hai đồi ngực nhô lên đầy kiêu hãnh, khuôn mặt hoàn mỹ không bắt bẻ vào đâu được nở nụ cười dịu dàng thục nữ, nhỏ nhẹ hỏi:
Một đám há mồm, lại cô nữa tới tìm chủ tịch? Có anh chàng khá trẻ nhanh nhảu chạy ra:
- Để tôi dẫn đường.
- Cám ơn anh.
Cô gái rất lễ phép cúi đầu nói:
Anh chàng kia nhiệt tình đi trước chỉ đường, tới trước văn phòng Tô Xán gõ nhẹ:
- Chủ tịch, anh có khách.
Tô Xán hơi khó chịu, khách khứa gì tới vào lúc này, lại không báo trước gì cả, đặt bát cơm chưa ăn được mấy miếng xuống:
- Mời vào.
- Tô Xán … Đường Vũ, bạn cũng ở đây à?
Lâm Lạc Nhiên nhìn thấy hai người trong phòng hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng mỉm cười nói:
- Lạc Nhiên.
Đường Vũ chú ý ngay tới cái túi xách lớn của Lâm Lạc Nhiên, chỉ nháy mắt là đoán được mục đích.
Tô Xán rời chỗ ngồi đi ra, anh chàng dẫn đường biết điều chỉ liếc mắt một cái sau đó lùi lại, khép cửa. Quay về chỗ cả đám hiếu kỳ đang chờ đợi, hớn hở nói:
- Tên là Lạc Nhiên, cả chủ tịch Tô và bạn gái đều quen cô gái này, nhưng không biết cô ấy sẽ tới, xem ra chuyến này chủ tịch Tô phải thắp hương cầu phúc rồi.
Mục đích dẫn đường của hắn chỉ có thế.
- Quá đẹp, có thể nói không thua kém cô gái trước chút nào, rốt cuộc đây là ai?
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh chàng cựu sinh viên ĐH Thượng Hải, soi mói đời tư của nhau là bệnh của nhân viên văn phòng, mà soi mói đời tư của ông chủ còn nhiệt tình gấp bội.
- Nghe đồn chủ tịch Tô có hồng nhan tri kỷ ở ngoài trường hay tới tìm, mọi người đừng suy diễn lung tung, tôi nói rồi tình cảm giữa chủ tịch Tô và bạn gái rất khăng khít.
…
Lúc này ở thang máy lại cô gái nữa muốn lên tầng 17, cô gái này mặc váy hoa vàng nhạt, tươi trẻ tinh nghịch.
- Này, công việc của anh chỉ chào hỏi và bấm mấy cái nút thì chắc lương cũng ít lắm nhỉ, thế này làm sao kiếm được bạn gái.
- Một ca phải đứng liền bốn tiếng cơ à, chân anh khỏe thật đấy, nhưng mà mót tiểu thì sao, nếu rời chỗ một lần có bị trừ lương không?
Cô gái này rất xinh đẹp, toàn hỏi những câu xóc óc, anh nhân viên thang máy chỉ biết cười trừ, mong mau mau tới tầng 17.
…..
- Ngồi đi.
Tô Xán gọi Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
- Thật mất công mà, biết Đường Vũ tới đây, tôi chẳng tốn công ra ngoài trong thời tiết thế này.
Lâm Lạc Nhiên mặt không có chút nào dị dạng, khoanh chân ngồi lên cái ghế mây rộng rãi, ngó nghiêng xung quanh như đứa trẻ hiếu kỳ:
- Oa, Tô Xán, văn phòng của cậu còn rộng hơn văn phòng chú Vương, cậu vẫn định đi học tiếp cơ mà, làm văn phòng lớn như thế không thấy phí sao?
- Cái này để cho người khác nhìn, dù cả tháng dùng một lần cũng phải làm to, nếu không lúc tiếp khách chả lẽ mượn văn phòng của người khác?
Tô Xán lấy cớ lấy thức ăn Lâm Lạc Nhiên mang tới ra, tránh nhìn mặt Đường Vũ, tình huống thế này, sao không chột dạ cho được.
Hai suất mỳ ý, một hộp sườn heo rán đầy ắp, còn có sa lát trộn, với cả chai cocacola to, còn có cái khăn ăn ca rô, không khác gì chuẩn bị đi picnic, Tô Xán cười khan:
- Ha ha ha, bây giờ người ta làm cơm hộp cũng cầu kỳ nhỉ?
Đường Vũ tủm tỉm cười, đứng dậy đi lấy ba cái cốc uống nước.
- Ai bảo cậu là cơm hộp do hiệu làm, đồ tự làm đấy.
Lâm Lạc Nhiên bất mãn chu mỏ ra, nhận lấy cái cốc Đường Vũ đưa cho, kéo tay Đường Vũ ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình:
- Hôm nay trường mình tổ chức ngày hội ẩm thực Âu Á, sinh viên trong nước làm món nước ngoài, còn sinh viên nước ngoài làm món Trung Quốc. Lần trước nghe bạn bảo gần đây Tô Xán bận rộn, nên hôm nay có đồ ăn sẵn, mình mang cho cậu ấy một chút. Đường Vũ, bạn đừng hiểu lầm nhé?
- Không đâu.
Đường Vũ cười nhẹ:
Tô Xán như muốn chứng tỏ mình mình hoàn toàn vô tư, ma xui quỷ khiến thế nào nói:
- Nhiều quá, no dồn đói góp thế này không tốt, lần sau cả hai nên chia ra người ngày chẵn, người ngày lẻ đi.
Nói xong câu to gan này, không khí trong phòng hơi trầm xuống, Tô Xán chỉ muốn tát mình một cái, đây là hậu quả việc đắc ý quên hết trời đất, nhưng có hai cô gái xinh đẹp như thế mang cơm trưa tới cho, dù căng thẳng, nhưng trong lòng cũng lâng lâng.
Đúng lúc này, không có dấu hiệu nào báo trước, cửa phòng đột nhiên mở ra, cái đầu nhỏ thò vào, tóc kẹp lệch một bên, khuôn mặt đẹp đẽ, ánh mắt tinh nghịch lén lút nhìn một vòng, thấy ba người thì mắt phút chốc mở lớn kinh ngạc: