*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Xán đã khởi động kế hoạch Facebook TQ, nhưng thủ tục tương quan được làm khá chậm chạp, thế nên Tô Xán đành trì hoãn kế hoạch ở bên Mỹ, chuyện thủ tục này giao cho Lâm Quang Đống làm là tốt nhất, hắn thông thạo, rành rẽ ngóc ngách. Tô Xán tập trung thời gian vào hoạch định kế hoạch chi tiết cùng phương án tuyển dụng sắp tới.
Liên hệ giữa Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên cứ đứt quãng, cô nàng thi thoảng gọi một cú điện thoại, sau đó là chơi trò mất tích, mấy ngày sau mới lại xuất hiện, nói thời gian trước tham gia hoạt động clb hay tới nhà ai đó làm khách, cùng người ta đi ra ngoại thành cắm trại rồi, hoạt động bận rộn mà phong phú, điển hình của một hoa khôi đại học, cho nên không có thời gian liên hệ với đám yêu ma quỷ quái.
Khi Lâm Lạc Nhiên kể buổi tối ra trung tâm Thượng Hải chơi, Tô Xán cực kỳ muốn hỏi Lâm Lạc Nhiên đi với ai, nhưng Tô Xán không hỏi, Lâm Lạc Nhiên nói cho Tô Xán quyền được "ghen", nhưng Tô Xán nghĩ mình không nên có tư cách này.
Gặp lại Trần Linh San, Tô Xán thấy mình tăng thêm sức đề kháng không ít, hơn nữa hôm đó mẹ tới thăm, chuyện giữa y và Đường Vũ tiến thêm một bước được hai nhà khẳng định, Tô Xán thấy mình nên thu lại ý nghĩ không nên có rồi, tâm tình dần phẳng lặng lại.
Thế nhưng Lâm Lạc Nhiên đúng là con yêu tinh, không để người khác được yên thân, một hôm đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi:
- Này Tô Xán, cậu có thói quen dậy sớm đọc sách xem báo luyện ngoại ngữ không?
Tô Xán không biết cô nàng nổi hứng gì, cứ theo sự thực trả lời:
- Không có, trước kia đúng là có, nhưng bây giờ thôi rồi.
Bây giờ bảy giờ hơn một chút là y dậy, sau đó đánh răng rửa mặt, xuống lầu cùng Đường Vũ ăn sáng xong đi học, phần này không cần nói thêm.
Thế là Lâm Lạc Nhiên nói ngay:
- Thế thì vừa vặn, mỗi ngày sáng sớm tôi đều thức dậy học tiếng Đức, để tránh sau này đến năm thứ 4 cậu bị mắc kẹt, sau này buổi sáng sẽ là thời gian học ngoại ngữ của chúng ta, tôi dậy sẽ gọi cậu.
Tô Xán không biết nói sa luôn nha đầu này cứ thích làm theo ý mình, tưởng tượng sáng sớm có giọng nói êm ái gọi thức dậy, lòng có chút lâng lâng.
Có điều nghĩ lại, tựa hồ trước kia thời đại học cũng có một người huynh đệ làm thế, mỗi sáng sớm đúng giờ có được điện thoại của nữ sinh đánh thức hắn, khi đó hắn đắc ý vênh vào làm đám độc thân trong phòng ghen đỏ mắt, thành giai thoại bốn năm đại học. Về sau tốt nghiệp mấy năm gặp lại, mọi người nói lại chuyện cũ, người huynh đệ chỉ nở nụ cười đắng chát không nói gì.
Tự nhiên nụ cười đó hiện ra trước mặt, Tô Xán rùng mình, nói vội:
- Không cần đâu.
Nhưng Lâm Lạc Nhiên đã tắt máy từ bao giờ, chỉ nghe thấy tiếng tút tút từ bên kia.
Thôi, nha đầu này chắc hứng lên được dăm ba bữa, cùng lắm sáu giờ dậy như mọi khi cũng được, không nên phụ lòng mỹ nhân.
Thế nhưng Tô Xán nhầm rồi, hôm sau 5 giờ sáng, đang lúc ngủ say sưa nhất, tiếng ngáy lên xuống khắp phòng như bản giao hưởng thì “ tít tè tít tè”, cả đám giật mình tỉnh lại, Tô Xán thấy di động mình đang kêu, cầm lên 5 giờ sáng, nha đầu đó điên rồi, mất mấy phút nén giận xuống mà giọng vẫn không khỏi có chút cáu kỉnh:
- Không ngủ à?
Lâm Lạc Nhiên như không nghe ra sự khó chịu của Tô Xán, vẫn vui vẻ nói:
- Dậy đi vệ sinh đi, sau đó đánh răng rửa mặt, đến giờ học buổi sáng rồi.
Trong căn phòng buổi sáng im ắng đó, ai cũng nghe thấy rõ ràng tiếng Lâm Lạc Nhiên, cả đám nhìn Tô Xán với ánh mắt của thỏ mắt đỏ, buổi tối cùng Đường Vũ chúc nhau ngủ ngon, sáng sớm lại có Lâm Lạc Nhiên đánh thức dạy học bài, đây là cuộc sống đại học kiểu gì, thuần túy là tiêu chuẩn 5 sao.
Tô Xán bị ba tên bạn ghen tỵ đuổi ra khỏi phỏng đóng sầm cửa lại, lúc này trời mới tờ mờ sáng, sương sớm lởn vởn, sân KTX cùng con đường nhỏ bên ngoài đều lặng ngắt như tờ.
Điên mất thôi, Tô Xán vò đầu bứt tóc, hét ầm lên:
- Aaaaaaaaaaaaa … nha đầu điên.
Hậu quả tiếng chửi rủa vang lên khắp tầng trên tầng dưới, Tô Xán hết hồn vội vàng chùm mũ lên đầu lủi ngay xuống sân, vẫn có kẻ thò đầu ngoài ban công chửi:
- Thằng chó chết, đừng để tao biết mày ở phòng nào, không tao đốt cả phòng.
- Hắt xì.
Lâu lắm rồi không dậy sớm như thế, Tô Xán thấy không quen, mắt vẫn cứ díp lại, vừa đi vừa ngáp ra khỏi khu KTX.
- Tô Xán, chạy bộ buổi sáng đấy à?
Một anh chàng KTX số 19, thành viên clb bóng đá quen Tô Xán qua giải đấu lần trước vẫy tay chào.
Ra ngoài mới thấy tinh thần thể thao ở ĐH Thượng Hải khá tốt.
- Tô Xán, chạy bộ hả? Chạy cùng bọn mình đi.
Có hai cô gái xinh xắn chạy qua, là người KTX số 17 của Đường Vũ, nhiệt tình rủ rê.
- À, các bạn cứ chạy đi, mình làm nóng người trước đá.
Tô Xán nói dối không chớp mắt, tay vung vẩy làm mấy động tác thể dục, đợi hai cô gái đi khuất, liền rời đường chính, tính kiếm chỗ nào đó ngủ tạm, phải 2 tiếng nữa mới tới giờ thường ngày y dậy cơ.
Vừa luồn qua một bụi cỏ thì gặp mấy giáo viên lớn tuổi đang tập dưỡng sinh, nhìn thấy Tô Xán thì gật gù:
- Tốt, dậy sớm thế là tốt, không thể vì có chút thành tích mà lười biếng hưởng thụ, thanh niên phải biết chịu khổ.
- Cám ơn thầy.
Tô Xán cười méo xẹo, chạy bộ chầm chầm ra chỗ khác.
Nhưng mà không vì mấy lời khen mà Tô Xán muốn tha cho nha đầu đó, đi lững thững gần 5h 20, không thấy Lâm Lạc Nhiên gọi lại, Tô Xán tức lắm, chả lẽ nha đầu này gọi điện phá quấy mình rồi lăn ra ngủ tiếp? Bấm số gọi lại, nghe bên kia có tiếng thở dốc làm người ta nghe nóng hết cả người, Tô Xán quát:
- Này, đang làm gì đấy hả?
ĐH Ngoại Ngữ không nằm ngoại ô như ĐH Thượng Hải, diện tích nhỏ, nên Lâm Lạc Nhiên không tập ở ngoài mà tới một clb thể dục thẩm mỹ gần trường, nhưng clb thế này khá nhiều, phân chia nam nữ tập riêng. Lâm Lạc Nhiên đang chạy trên máy, mái tóc hung bay bay, môi chu ra thụt vào hít thở, hai bầu ngực nảy nở rung động theo nhịp chân,
Lâm Lạc Nhiên thấy Tô Xán gọi điện tới, thoáng ngỡ ngàng rồi bật cười:
- Xin lỗi, quên mất đã gọi cậu, đang tập chạy.
- Quên?!
Tô Xán lảo đảo, mới mười mấy phút mà nha đầu này quên rồi?
- Đừng giận mà.
Lâm Lạc Nhiên giọng nũng nịu như mèo con:
- Để tôi chụp mấy tấm ảnh cho cậu xem coi như đền bù không, cho cậu biết, lúc tôi tập thể dục, ăn mặc rất hấp dẫn đấy.
Không được, không được nhất quyết không để con yêu tinh này dụ dỗ, mình khó lắm mới bình tĩnh lại được, phải kiên định.
Sự kiên định của Tô Xán được thưởng bằng quãng thời gian đau khổ, cả phòng 602 cũng không ai hâm mộ y nữa, vì liên tiếp mấy ngày, Tô Xán đều nhận được điện thoại, mặc y cáu gắt, nài nỉ, van xin thế nào cũng không được. Lâm Lạc Nhiên được sự phối hợp rất nhiệt tình của đám Lý Hàn, cứ đúng 5 giờ là bắt Tô Xán dậy.
Tới ngày thứ tư, Đường Vũ như thường lệ tới gọi Tô Xán đi học, thấy y phờ phạc dựa lưng vào cầu thang thất thểu đi xuống thì nhíu mày lại:
- Làm sao?
Tô Xán đau khổ nói:
- Đường Vũ, em gọi điện cho nha đầu điên kia bảo buổi sáng đừng đánh thức anh nữa được không? Cứ 5 giờ là nha đầu đó gọi điện thoại, bảo anh sống thế nào, anh tắt máy thì gọi cho đám Lý Hàn, Tiểu Kiều …
Đường Vũ phì cười, khỏi cần hỏi cũng biết, trên đời chỉ có một nha đầu điên dám làm thế với Tô Xán, đưa bánh bao và túi sữa đậu nành cho y, an ủi:
- Mấy ngày đầu chưa quen, dần dần sẽ ổn thôi, anh cũng nên dậy sớm tập thể dục buổi sáng, anh hơi yếu đấy.
- Em phải đứng vậy phía anh chứ.
Tô Xán ấm ức như đứa trẻ con, giật lấy túi bánh, cho cái bánh bao vào mồm cắn một miếng, sực nhớ ra chuyện gì:
- Khoan, anh làm gì mà em bảo anh yếu … em nói rõ ràng xem, anh yếu cái gì? Đường Vũ … em đứng lại nói rõ ràng cho anh xem nào.