Đại Niết Bàn

Quyển 6 - Chương 182: Cả đời



Sau khi gặp mặt Thái Quốc Đào, viên trợ lý Đới Tồn Hân nhân cơ hội xin điện thoại liên lạc của Tô Xán, tất nhiên không thể bên trọng bên khinh, số điện thoại của những sinh viên khác cũng xin một loạt, ai cũng biết mình không có may mắn nhận được cú điện thoại từ hiệu trưởng cũ rồi. Tiếp đó bọn họ cũng không có cơ hội trò chuyện nhiều, Thái Quốc Đào cũng thuộc hàng khách vip hôm nay, người tới bắt chuyện rất nhiều.

Tô Xán và Đường Vũ thời gian qua ở bên cạnh nhau không nhiều, thế nên từ chối lời mời tham gia hoạt động chung, tạm biệt mọi người đi ăn cơm trưa, hôm nay không phải đi đâu xa, một hoạt động của ngày lễ trở lại trường này là chợ phiên được tổ chức ngay ở giữa thao trường.

Thao trường rộng mênh mông đủ sức chứa cho 3000 sinh viên tổ chức hoạt động thể dục tập thể lúc này không còn nhận ra nữa, bị “xâm chiếm” bởi 5 dãy quán ăn, vừa bước chân qua cánh công gắn tấm biển gỗ phong cách ghi hai chữ “chợ phiên”, lỗ tai lấp đầy bởi tiếng ồn ã, mắt hoa lên bởi đủ thứ sắc màu sặc sỡ, quán hàng từ trúc, ván gỗ cho tới kiểu lều bạt thổ dân, thể hiện đầy đủ óc sáng tạo phong phú của sinh viên.

Nơi này có quán ăn, đồ thủ công, có cả chỗ bán băng đĩa nhạc, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc vui vẻ muốn người ta nhún nhảy theo.

- Tô Xán, mua vòng tay tặng Đường Vũ đi.

- Tô Xán, mua hoa này tặng Đường Vũ này.

Rất nhiều chủ quán nhận ra Tô Xán, nam sinh còn ngại chứ nữ sinh hết sức nhiệt tình lôi kéo Tô Xán mua cái nọ cái kia, nhưng có Đường Vũ bên cạnh, mấy chủ quán phải thất vọng rồi, mỗi món đồ Đường Vũ mặc cả đàng hoàng, quyết không chịu mua đắt, dù vậy đi qua được một dãy mỗi người bọn đều sách một cái túi nhỏ chứa toàn đồ lặt vặt.

- Tô Xán, Đường Vũ, ăn trưa phải không, vào đây, vào đây.

Trần Hạo là học tỷ năm nay đã lên năm thứ tư, chính là cô gái bán hoa Tô Xán tặng Đường Vũ ở lễ chào đón sinh viên mới, trông thấy hai bọn họ lập tức vui mừng kéo thẳng vào quán:

- Đợi chút thôi sẽ có ngay.

- Không sao học tỷ, bọn em đợi một chút cũng được.

Tô Xán thoải mái nói:

Đây là quán bán mỳ thịt bò, quán dựng bằng tre và mái lá, bốn dãy bàn dài ngồi chung, rộng gấp đôi các quán khác, không nói cũng biết là hội sinh viên lợi dụng đặc quyền để kinh doanh rồi.

Để Đường Vũ ngồi ngoài cùng, sau đó Tô Xán ngồi xuống bên cạnh chứ không ngồi ở đối diện, đừng hòng y cho nam sinh nào cơ hội ngồi bên Đường Vũ.

Khách rất đông, chưa đợi được mỳ thì Tô Xán có điện thoại, đầu bên kia là Đới Tồn Hân giọng rất thuần hậu:

- Tô Xán phải không, tôi là Lão Đới đây, thế này, hiệu trưởng Thái tối này mời khách ăn cơm ở khách sạn Holiday, hiệu trưởng Thái nói, nhất định phải mời cậu và Đường Vũ tham dự, lúc đó còn có mấy phó hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa của Đh Thượng Hải, cậu xem nếu có thời gian, thỏa mãn tâm nguyện của hiệu trưởng Thái một chút.

Lời của Thái Quốc Đào chắc chắn không thể như vậy, không phù hợp với tính cách ông, Tô Xán thậm chí hoài nghi đây là ý của Đới Tồn Hân. Đang định kiếm cớ từ chối thì Đới Tồn Hân nói:

- Phải rồi, còn có một vị khách nữa từng là giáo viên của Nhị Thập Thất Trung, hiện giờ đã là danh nhân thượng hải, thầy giáo Lâm Quang Đông, cả hai quen nhau lắm rồi phải không?

Tô Xán nghĩ một lúc rồi nói:

- Được, tôi biết rồi, nhờ anh chuyển lời với thầy Thái là tôi sẽ tới.

Ở Trung Quốc có một câu nói đùa, muốn xem địa vị một người cao bao nhiêu, xem người đó một ngày được mời mấy bữa cơm, chuyện xã giao ở TQ là chuyện ăn uống, sau này dù chuyển sang đi bar, đi vũ trường, thì xã giao chính thức vẫn cứ là ăn uống.

Hiện thực là thế, nếu y chỉ là sinh viên bình thường, cho dù thành tích có xuất sắc cỡ Đường Vũ, dứt khoát chẳng được đại ngộ này, chẳng ai nể mặt y.

Điều này nói lên nhóm Thái Quốc Đào đã biết được đại khái tình hình của y, cũng không lạ, tóm bừa một sinh viên ĐH Thượng Hải hỏi về cái tên Tô Xán xem, lại chẳng biết ngay à, không tin cứ nhìn cái hôm y đứng ra dẹp đám đông suýt bạo loạn vì cái xe của Tống Chân là hiểu, nghĩ thế Tô Xán cảm thấy khá hư vinh, nhưng mà nghĩ tới bữa cơm lại thở dài.

- Hiệu trưởng Thái mời cơm chúng ta à?

Đường Vũ hỏi:

Tô Xán đau khổ nói:

- Bữa cơm này không dễ ăn, về sau dứt khoát không thiếu chuyện lôi kéo quan hệ quan hệ, nhờ vả gì đó, hiệu trưởng Thái hiện giờ đã lập cơ sở rồi, cái ông già này tinh lắm. Anh mong giống hồi xưa, uy hiếp dạy bảo mắng mỏ anh trong văn phòng...

Thực sự Tô Xán rất giỏi ăn nói, khéo trò chuyện, không có nghĩa là y thích chuyện xã giao, thậm chí có thể nói là ghét.

- Vậy vì sao còn đặc biệt mời em?

Đường Vũ không ngại ở trước mặt người khác thể hiện quan hệ tình lữ thân mật với Tô Xán, nhưng cô nàng này rất kiêu ngạo, không thích bị người ta coi là thứ phụ thuộc của Tô Xán.

Chỉ thoáng nghe ngữ khí của Đường Vũ là Tô Xán hiểu tâm tư của nha đầu này rồi:

- Với thân phận của em, cho dù hiệu trưởng Đào không mời thì các lão đại trong trường cũng tìm cách tiếp cận thôi, chẳng qua sợ em từ chối nên mới thông qua anh cho đảm bảo, dù sao tiếp cận một cô gái cũng nhạy cảm hơn mà.

Tô Xán nói những điều này cũng là sự thực, Mục Tuyền bởi làm việc ở ngành tư pháp, cho dù chức vụ cao, ảnh hưởng không lớn, trừ một số trường hợp đặc biệt. Nhưng Mục Ngạn Dung là phó hiệu trưởng TW đảng, với nhiều người trong thể chế, đó là thánh địa người ta ao ước.

Thường này Đường Vũ ở trong trường học không ai càn rỡ tới quầy rầy, mong thông qua cô để đạt mục đích gì, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết lai lịch của cô. Cứ nhìn Đường Vũ chẳng cần tận lực làm việc gì cũng tự có tổ chức đoàn thể tối cao trong trường tới mời gia nhập là đủ biết rồi.

Đường Vũ không ngờ nổi tính nghịch ngợm đầu ngoẹo sang bên, giả ngốc:

- Em thì có thân phận gì, chỉ là một sinh viên năm thứ hai, giống đại bộ phận mọi người thôi mà.

- Được rồi, họ mời em vì em là bạn gái của anh được c hưa.

Tô Xán nhìn từ cái đuôi ngựa tới cặp chân dài của Đường Vũ, tới khi cô xấu hổ mới nói:

- Em không cần cảm động, cả đời lấy thân báo đáp là được.

Đường Vũ từng nghĩ, người dễ dàng nói ra những lời cả đời rất phù phiếm, sau khi yêu Tô Xán, có lần tâm sự với mẹ, hỏi chuyện mẹ mình năm xưa, mẹ cô nói trước kia theo cha cô chẳng vì cha cô cao lớn đẹp trai, anh tài cái thế, chỉ vì cha cô không phải loại nam nhân hơi chút nói "anh yêu em" hay "suốt đời" bên miệng. Nhưng sẵn sàng để cuộc sốc biến vóc dáng đẹp trai tuấn lãng thành to béo ục ịch cũng phải đảm bảo vợ con không bị gió bụi cuộc sống cuốn lên người, là người chồng và người cha tốt.

Lúc đó mẹ cô xoa đầu cô nói, nhìn một nữ nhân phong hoa tuyệt đại, đừng nhìn người đó có đeo túi đắt tiền phiên bản có hạn, món trang sức đắt giá ra sao, nước hoa thần bí cỡ nào, mà xem bên cạnh có được một nam nhân tương xứng ở bên bảo vệ không.

Mục Tuyền kiêu ngạo, độc lập, không chịu thua kém nam nhân, nhưng rất thực tế, biết hạnh phúc thực sự của một phụ nữ là cái gì, vì thế bà có cuộc sống tương đối mỹ mãn như bây giờ.

Đường Vũ biết Tô Xán là nam nhân đầu tiên trong cuộc đời cô, cũng rất có khả năng sẽ là nam nhân cuối cùng. Hiển nhiên cũng là nam đầu tiên nói với cô những lời chớt nhả ngả ngớ không bị cô lập tức phán tử hình đầy vào địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh, mà còn ngọt như uống mật.

Vì thế cô gái tóc đen như mực, thanh lệ tuyệt trần như sen trắng đó "ừ" một tiếng, nở nụ cười tơi tắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv