Đại Niết Bàn

Quyển 4 - Chương 3: Hậu viện đối thoại (1)



Hôm nay là một ngày vất vả, phải quét dọn lau chùi, nhà trang trí xong bỏ cả tháng rồi, khá nhiều bụi bặm, không thể cứ thế mà vào ở được, còn phải xắp xếp đồ đạc nữa.

Quách Tiểu Chung nhiệt tình giúp đỡ, vừa làm việc vừa trò chuyện, giới thiệu cho Tô Xán những bạn bè cũng tuổi trong khu:

- Ngô Thi Nhuế, Triệu Hâm, Uông Lỗi, Dương Chiêu đều ở trong này, Ngô Thi Nhuế xinh nhất...

- Thích cô ấy à?

- Ừ, coi như thế đi, con gái xinh mà, ai chả thích, nhưng là trước kia thôi. Hiện giờ cô ấy có rất nhiều người theo đuổi.

Quách Tiểu Chung nói tới đó vỗ đầu:

- Cậu kỳ quái thật đấy, nói chuyện với cậu bất giác làm người ta muốn nói hết cả.

- Chắc vì tôi có cái mặt đại chúng, ai nhìn thấy cũng có cảm giác thân quen.

Tô Xán đùa:

- Ờ, đúng là càng nhìn càng thấy cậu vừa mắt.

Quách Tiểu Chung, bề ngoài cởi mở sáng sủa, vừa làm việc vừa chơi với Đông Hiểu Tinh mới tám tuổi rất vui, động tác nhanh nhẹn, làm Tằng Kha ở bên khen không ngớt, thi thoảng bêu chuyện Tô Xán lười việc nhà ra làm y cười khổ không thôi.

Ngày hôm sau Tô Lý Thành tới công ty, điện thoại trong nhà còn chưa mắc, Tô Xán và cha mẹ dậy cùng lúc, lúc này đường dẫn ga đã trải khắp trong vành đai hai Dung Thành, làm Tằng Kha rất thích thú với căn nhà còn chưa quen thuốc này, như vậy thuận tiện hơn nhiều.

Hạ Hải chưa có gas, trong nhà toàn dùng bếp than tổ ong, còn nước tắm dùng bình nước nóng năng lượng mặt trời, thứ này cần thời tiết đặc biệt tốt, có điều không lo, khí hậu luôn cực tốt, cho dù là mùa đông thì lúc nào cũng có ánh nắng mặt trời.

Ngồi trong phòng khách nhìn khung cảnh tiểu khu bên ngoài, cùng cảnh tổng công ty ở liền kề, vậy là quỹ tích nhân sinh của y đã thoát khỏi Hạ Hải, đi tới con đường khác.

Không biết lúc này ở Hạ Hải, Tiết Dịch Dương có tiếp tuc ngày ngày vui vẻ quanh đám nữ sinh ríu rít không, Lưu Duệ có ngày ngày nhìn ngắm cô gái nhà đối diện không dám thổ lộ không? Còn Trần Linh San nữa, cô ấy có buồn không, Tô Xán không muốn xáo trộn cuộc sống của cô. Tới Dung Thành rồi, tâm trạng thay đổi, lại thêm lá thư của Đường Vũ làm nghĩ tới Trần Linh San lòng Tô Xán rất rối rắm...

Hôm qua bận tới rạng sáng, Quách Tiểu Chung hôm sau còn phải đi học, tới 11 giờ không thể ở lại nữa, vợ chồng Tằng Kha cám ơn mãi, Tô Xán nói mai sẽ mời hắn ăn một bữa.

Mới tới Dong Thành đã quen được người bạn như Quách Tiểu Chung, Tô Xán rất vui vẻ, qua chuyện trò y biết không ít chuyện nhỏ của con cái nhân viên công ty.

Tổng công ty và Thành thị vật ngữ ngăn cách bởi hàng rào song sắt, nối bằng cái cổng vòm.

Trong công ty đại khái có chừng 20 người tuổi tác chạc Tô Xán và Quách Tiểu Chung, từ nhỏ sống trong cùng tiểu khu, trước kia ở trong khu tập thể cũ của tổng công ty, sau khi tiểu khu Thành thị vật ngữ xây lên, bắt đầu chia tách các nhóm. Tiểu khu Thành thị vật ngữ này tuy cũng bán ra ngoài, có điều hơn nửa do cán bộ nhân viên trong công ty mua.

Rất nhiều người vì thế chuyển đi, có người điều khỏi Dung Thành, hoặc tới khu khác trong thành phố, vậy là vòng tròn lớn chia năm xẻ bảy, nhà Quách Tiểu Chung vẫn ở khu tập thể cũ, dần dần thành xa lạ với bạn bè trước kia.

Đương nhiên không phải chỉ vì cách biệt bởi địa lý, vì cũng chỉ cách nhau một bức tường mà thôi, song chuyển vào trong tiểu khu Thành thị vật ngữ là công chức giàu lên trước, thói đời này là vậy, họa không phải ở cái nghèo, mà là do phân chia không công bằng, chuyện cả công ty ăn chung một cái nổi không còn nữa.

Thay đổi thời đại sinh ra thay đổi tư tưởng, công chức vươn lên sống ở khu Thành thị vật ngữ, thấy người khu tập thể cũ là kẻ không chịu phấn đấu, cứng đầu, ăn bám công ty, còn người ở lại thấy cách bên vách là kẻ phù phiếm, giả tạo, làm mình làm dáng, ngăn cách ngày một lớn. Chuyện người lớn làm ảnh hưởng tới trẻ con, vậy là bạn bè cũ cũng phân rõ giới hạn, lập ra vòng tròn nhỏ.

Tình huống đối lập này cũng phản ánh hai loại quan niệm xung đột trong tổng công ty, cùng với cải cách quốc xĩ, phân phối lợi ích trong nội bộ công ty sũng có thay đổi mang tình căn bản.

Tình hình phân phối tài phú không đều xuất hiện, thể hiện ở cơ cấu thực quyền, phúc lợi ngầm của nó vượt quá cơ cấu bình thường, vài thứ thể hiện rõ ràng như phân chia nhà cửa, kín đáo hơn thì phong bao đỏ lúc lễ tết nhiều hơn, v..v..v..

Những người chuyên quản lý nhân sự thì ngày một lên cao, lương bổng cũng tăng lên, kỹ sư ngày trước được trọng vọng nhờ bằng cấp thì nay chỉ có thể dùng lương cũ nuôi dưỡng gia đinh, chẳng có tiền đóng góp xây nhà, tuy có ưu đãi chính sách, song vì không nỡ bỏ tiền ra, rồi ghen tỵ nhìn người khác.

Cho nên người khu tập thể cũ có chút bài xích người tiểu khu Thành thị vật ngữ, thấy cùng là công chức, song tiền đối phương lai lịch bất minh, tâm lý thù ghét người giàu tích lũy lớn lên từng chút một.

Tô Xán cầm cốc sửa nóng hôi hổi, môi vẫn dính sữa, đứng ban công nhìn bức tường phân cách, sinh cảm khái không phù hợp với tuổi.

Buổi trưa Tô Lý Thành trở về sắc mặt không tốt lắm, xem ra buổi báo cáo gặp phải lực cản, chức vị mới chưa được xác lập.

Cả nhà ăn bữa cơm đầu tiên ở nhà mới, Tằng Kha sáng sớm hẹn vợ Đông Kiến Quân đi dạo xung quanh, làm quen với chợ búa, siêu thị, bệnh viện, trở vè liền nói chuyện mở cửa hiệu.

Tằng Kha nghe ngóng giá thuê cửa hiệu ở gần đây, 1 tháng mất 600 - 1000, không cao hơn so với ở Hạ Hải bao nhiêu, phát hiện này làm bà vui vẻ.

Chuyện này Tô Xán không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, mẹ đã có năng lực tự kinh doanh cửa hiệu, giờ lại có vốn liếng đầy đủ, đủ tiền mở cửa hiệu bất kỳ nơi nào ở Dung Thành, không cần xen vào nữa. Nếu mẹ đủ năng lực tạo nên tập đoàn bán lẻ thì y tất nhiên vui vẻ làm công tử nhà giàu thôi.

Tô Xán không định đứng trên đỉnh kim tự tháp, cùng những con cá mập tư bản đấu đá, hay ngày ngày quan hệ với hoàng thân Dubai, vua dầu mỏ Nga, chuyện nghĩ thôi đã thấy mệt này Tô Xán không chơi.

- Buổi chiều mẹ tiếp tục đi xem xét quanh đây, Tô Xán, mai con tới trường báo danh, à, ngày kia đi báo danh, đừng chạy lung tung, ở nhà xem sách vở. Sau đó chúng ta còn đi tới cám ơn thầy Trương, người ta giúp việc lớn, Nhị Thập Nhất Trung không biết bao nhiêu người muốn vào.

Tô Xán gật đầu, Tằng Kha tới Dung Thành không ngồi yên được nữa, nếm mật ngọt ở Hạ Hải, làm bà háo hức tiếp tục làm nghề cũ.

Tô Lý Thành ngủ trưa xong rồi tới công ty, Tằng Kha cũng đi rồi. Hôm nay là thứ hai, Quách Tiểu Chung đã đi học, thứ tư y mới báo danh, xem sách một chút, đại khái là chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, không nhập tâm được, Tô Xán đóng sách lại xuống lầu, cả sân tiểu khu vắng tanh.

Tô Xán đi qua cái cổng vòm truyền thuyết, vào trong tổng công ty, đầu óc suy nghĩ miên man đủ thứ chuyện, bất giác lạc đường, đi tới hậu viện của khu nhà. Tới nơi này Tô Xán mới thấy được mức độ phức tạp trong tổng công ty hơn xa những gì mình nhìn thấy từ ban công nhà mình.

Hậu viện có một cái ao cá, giữa ao còn có hòn giả sơn, bốn xung quanh trồng ít thông, cảnh tượng nhân tạo song không tỉa tót nhiều, nên mang vẻ hoang sơ tự nhiên rất đặc sắc. Dù sao cũng là trong tổng công ty thôi, chẳng sợ lạc, Tô Xán tiếp tục đi về phía trước, chợt bắt gặp một nhóm người từ con đường nhỏ đi qua, đi đầu là ông già chống gậy, song bước chân rất khỏe khoắn, ăn mặc kiểu Trung Sơn cũ, theo bên cạnh có vài người mặc đồ tây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv