Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 94: Bắt được rồi (1)



Khu biệt thự công viên rừng Mục Mã Sơn, phía trước là một mảnh rừng, bên trong dọn ra vùng đất trống làm sân bóng rổ, tiếp đó là sân tennis, rồi tới quần thể biệt thự.

Tô Xán đứng trên dốc rìa sân bóng rổ, xuyên qua rừng cây, dùng ống nhòm Bushnell theo dõi biệt thự.

Vị trí này được ông trời ưu đãi, ẩn trong rừng, từ đây dùng ống nhòm quan sát, có thể theo dõi một số tình huống trong biệt thự ba tầng, cái ghế sô pha trong phòng khách so với mấy ngày trước Tô Xán tới đây đã chuyển chỗ, vậy biệt thự có người tới rồi.

Tô Xán bỏ ống nhòm xuống, mở ba lô leo núi ra, lấy một ít lương khô và nước, giải quyết cái dạ dày đang biểu tình, bọn ve rảnh việc vẫn kêu râm ran không ngớt bên tai, mặt trời xuyên qua tán lá dày, chiếu xuống đất chỉ còn một hai đốm sáng, chẳng còn tí nhiệt lượng nào.

Đây không phải là lần thứ hai Tô Xán tới đây nữa, thời gian qua Tô Xán thường xuyên tới khu biệt thự này, tìm kiếm trong đống bụi cây được chỗ quan sát tốt như thế.

Tô Xán tổng cổng mới thấy 4,5 người xuất hiện khu này, y đều tránh mặt, cánh cổng biệt thự của Lưu Thành cũng đóng chặt, sau lần đầu thắng lợi, Tô Xán liên tục một tháng liền mơ tới chỗ này, thi thoảng còn bật dậy nửa đêm, trong đầu toàn hình ảnh ao nước kia, chỉ muốn cởi quần áo, nhảy xuống nước, vét hết số tiền tham ô kia lên.

Kích động đó làm Tô Xán có một khoảng thời gian mất ngủ, y cảm thụ được sức mạnh tiền bạc lớn cỡ nào.

Lắm lúc y còn sinh ra khao khát muốn lấy hết số tiền đi, sau đó trở lại đây chỉ để nhìn mặt Lưu Thành khi phát hiện dưới cái ao chỉ có mấy con cá nhỏ sẽ thế nào, đại khái đây là thứ người ta gọi là tâm lý tội phạm, hung thủ luôn quay lại hiện trường.

Rất may cái bút của Đường Vũ mà Tô Xán luôn gài trước ngực nhắc nhở y mục đích của mình là gì, mới áp được suy nghĩ đáng sợ đó xuống.

Tô Xán xuống ao mò thêm bao bao tiền nữa, y quyết định đây là lần cuối cùng.

Trong ao có tầm 7 -8 triệu, bị y lấy 2 lần, hẳn còn 4 - 5 triệu, chừng đó là đủ cấu thành tội chứng của Lưu Thành rồi.

Chỉ là Tô Xán tới đây mấy lần mà chưa thấy bất kỳ ai ở biệt thự này, Tô Xán không hề mất kiên nhẫn, y có mang sách theo, đọc sách giữa thiên nhiên sơn thanh thủy tú thế này cũng là sự hưởng thụ, nếu có mỹ nhân ở bên, nhất là cô gái biết chăm sóc người khác như Vương Thanh, chắc y cắm trại luôn ở đây không về nữa.

Đỉnh đầu có một cái ổ chim, thi thoảng lại "phẹt" một bãi xuống, đó là thứ khó chịu duy nhất.

Biệt thự nơi này đại bộ phận mang phong cách Tây Ban Nha, là biệt thự cỡ nhỏ, Tô Xán có mua một cuốn ( Ngôn ngữ kiến trúc hậu hiện đại), vừa đọc sách vừa quan sát mặt tường, hành lang, hoa văn trang trí, mái ngói, thấy được rất nhiều thứ thú vị, hấp thụ kiến thức giờ đây thành một sở thích của Tô Xán, ở chuyện học hành coi như y đã đắc đạo, thực sự làm được chuyện "tìm thú vui trong sách vở".

Không biết nhà thiết kế quần thể biệt thự này là ai, chắc chắn phải có danh tiếng, ít nhất là ở tỉnh, vì mức đồ nghiêm khắc trong thiết kế không phải thứ biệt thự khoe mẽ so sánh được, Tô Xán có thể nhìn ra tinh thần văn hóa trong những biệt thự này, năm xưa xây dựng nó đúng là kỳ công.

Người bình thường có lẽ ước mơ cả đời là sống trong biệt thự ở nơi phong cảnh nên thơ thế này, nhưng nực cười cái là khu biệt thự này vì quanh năm không có người ở mà sân vườn đầy cỏ dại, có lần Tô Xán nhìn thấy một thiếu phụ tắm nắng ngoài ban công một biệt thự, nhưng khuôn mặt xinh đẹp chỉ toàn u oán và cô đơn, chẳng có chút hưởng thụ nào, không biết là cô vợ trẻ bị chồng bỏ rơi hay tình nhân cả đời không thể hiện diện ngoài ánh sáng.

Chuyện chuyển lên Dung Thành qua thảo luận ở cuộc họp đại gia đình, cha đã đồng ý, mẹ cũng ủng hộ cha lên tổng công ty, mẹ không có tham vọng gì lớn, tới Dung Thành tiếp tục mở cửa hiệu kinh doanh là được rồi.

Tằng Toàn Minh với ánh mắt đầu tư đã nhắm vào địa ốc Dung Thành từ lâu, hiện ông đang vừa chơi cổ phiếu, vừa chuẩn bị vốn đầu tư vào địa ốc, ở Dung Thành đã mua một căn nhà cho Tằng Na. Phải nói nhãn quang của Tằng Toàn Minh rất tốt, giờ mua nhà, vừa chuẩn bị nơi yên tĩnh cho Tằng Na sắp học đại học, vừa có thể đầu tư lâu dài.

Chuyện này trong quỹ tích ban đầu không có, vì năm 1998, Tằng Toàn Minh thua lớn ở TTCK, tiếp đó sự nghiệp đi xuống, Tằng Na khi học đại học sống KTX trường, điều kiện không hề tốt.

Doãn Thục Anh cũng thuyết phục Tằng Kha cùng họ mua nhà ở Dung Thành, như thế cả nhà có thể chuyển tới ở cùng nhau.

Mở hiệu được một năm rồi, nhà Tô Xán có chút tích góp, nếu chuyển nhượng lại cửa hiệu, dùng số tiền này để mua nhà, mở hiệu trên Dung Thành cũng không lo thiếu. Mà Tằng Kha làm nghề này cũng rất có tự tin.

Có điều tất cả ít nhất phải đợi Quảng trường Tinh Hải hoàn thiện đã.

Tô Xán đã ăn no, gói ghém bánh, đóng nắp chai cho vào ba lô leo núi, chuẩn bị trở về thì nghe thấy tiếng bánh xe nghiến lên đường.

Vén tán lá, trên đường tới biệt thự xuất hiện một cái xe Accord màu đen, ba chiếc xe cánh sát, xe Acccord đi trước, ba cái xe cảnh sát theo sau, tới biệt thự.

Đây rồi, Tô Xán vội vàng lấy ống nhòm ra, tim đập cực nhanh, điều chỉnh vị trí thật kín, nhìn theo mấy chiếc xe.

Ba cái xe cảnh sát dừng lại ngoài cổng biệt thự, lái xe từ chiếc Accord nhảy ra, mở cổng, lái xe vào gara, từ ba cỗ xe cảnh sát đi xuống đều là nam tử mặc đồ tây màu đen, phân chia nhau ra đứng ở vị trí ngoài biệt thự, giống hệt đám XHĐ trong phim.

Một tên nhìn về con dốc nơi Tô Xán ẩn nấp, Tô Xán vội vàng cúi xuống, may mắn không bị phát hiện.

Lấy ba lô ra một cái máy ảnh, thứ này Tô Xán chuyên môn mua cửa hiệu máy ảnh, một chiếc Olympus U2, màu nhũ bạc, còn có tạo hình dợn sóng, thuộc hạng khá đắt rồi, so với cái máy ảnh kỹ thuật số hạng ba đời sau của Tô Xán thì quá thô sơ, được cái là thao tác dễ, hợp cho mấy người ngoài nghề như y, tuy giờ có máy kỹ thuật số rồi, nhưng ở Hạ Hải vẫn dùng máy chụp phim truyền thống, còn máy ảnh số còn quá mới mẻ.

Từ trong bãi đỗ xe có một trung niên nam tử mặc cảnh phục, Tô Xán xem tài liệu, không lạ gì người này nữa là Cận Đông Hải, cục trưởng cục công an thành phố, người kia còn quen hơn, đó là Lưu Thành, phó bí thư chính pháp ủy.

Đây là bức ảnh đầu tiên Tô Xán chộp được.

Lưu Thành và Cận Đông Hải vào biệt thự, ngồi xuống ghế sô pha.

- Chuyện bên kia Kim Huy ra sao rồi?

Tháng 7, cổng một hộp đêm tên Kim Huy của Hạ Hải xảy ra chuyện đánh nhau, làm ba người bị thương, cả ba đều là chủ mỏ, lắm tiền nhiều của, khi chơi bời ở Kim Huy khó tránh khỏi vênh váo. Nguyên nhân là do cô gái tiếp rượu, gái tiếp rượu ở Kim Huy tố chất khá cao, trong đó có một cô gái thuộc hàng tuyệt sắc, được ba người này nhìn trung, song bị khách phòng bên gọi đi, chuyện tranh giành thế này ở các hộp đêm, CLB vô số, nhưng trắng trợn gọi người đang tiếp khách khác thì không hợp tình hợp lý, ba người sôi máu sang phòng bên dọa dẫm.

Khách phòng bên nhường người, chuyện tưởng thế là xong, kết quả ba người kia vừa ra cửa hộp đêm, bị tấn công, trong đó một người vỡ xương khung mắt trái, một bị đánh nát đốt ngón tay, một thì xuất huyết não.

Kẻ hành hung bị cảnh sát bắt được, còn chửi bới cả cảnh sát, chuyện này gây ảnh hưởng lớn.

- Triệu Lập Quân không biết điều, tôi đánh tiếng bảo hắn thả người, hắn lôi lý do này nọ ra không thả! Sau đó tôi đích thân tới nói chuyện với đội trưởng đội hình sự, nên thả Trương Lạc rồi.

Lưu Thành biến sắc, giọng trầm xuống:

- Đầu cậu bị lừa đá rồi à, đi đánh tiếng với Triệu Lập Quân, hắn là người của Vương Bạc, xảy ra chuyện, cậu gánh thế nào?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv