Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 76: Trách nhiệm



Gần như chỉ trong một đêm bài ( Đêm đó họa mi không hót nữa) đang cực kỳ nổi tiếng đột nhiên ở trong trạng thái "chờ kiểm duyệt", có trang trực tiếp xóa bỏ, toàn bộ bài trả lời cũng biến mất.

Báo chí mấy ngày trước còn cho đăng các loại ý kiến bất đông, "chuyên gia" lần lượt lên tiếng nắn gân nhau tơi bời, làm lượng tiêu thụ tăng mạnh, thị dân sáng sớm đạp xe ra sạp báo, mua lấy một tờ, tới cơ quan pha ấm trà, chuẩn bị thưởng thức những bài tranh luận mức độ ngày càng leo thang, đủ kiếu nói cạnh nói khóe chua ngoa không kém hàng tôm hàng cá, làm người ta hô đã nghiền, nhưng lật từ đầu tới cuối, không thấy gì hết.

Lại mở máy vi tính lên xem trang tin điện tử, tất cả đều không còn, mọi thứ như chưa từng xảy ra.

Đập chát tờ báo lên bàn, thị dân phẫn nộ.

Bọn họ làm sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thế là mấy tờ báo bị người dân viết thư khiếu nại ầm ầm, yêu cầu mở lại thảo luận, có người viết thư với giọng điệu rất hận đời:" Mỗi ngày tôi đi làm 9h, tan giờ lúc 6h, cái cơ quan trầm lắng như nhà xác, khó lắm mới kiếm được chút lạc thú nhỏ nhoi, các người cũng tước đoạt mất! Có còn nhân tính nữa không!?"

Đủ loại ý kiến dở khóc dở cười, chủ biên chẳng thể làm được gì, bên trên không cho đăng nội dung tương tự nữa, bọn họ còn xót hơn này, tiền cả mà.

Ánh mặt trời chiếu qua kính cửa hiệu, trong hiệu dọn một cái góc, đặt cái ghế tựa, Tô Xán ngồi trên đó, bên cạnh có cái bàn nhỏ, đặt chén trà, y thi thoảng lại nhấp một ngụm, tay lật báo xem, rất là nhàn nhã.

Vương Thanh ở bên sắp xếp mấy tờ báo Tô Xán xem xong vứt lung tung, đây là báo chí trong một tuần qua cô mua cho Tô Xán, nhìn Tô Xán bộ dạng như ông chủ thản nhiên hưởng thụ, mình tất bật như nha hoàn, vậy mà mình cứ tự giác làm nghiêm túc, Vương Thanh vừa bực mình vừa buồn cười với chính bản thân.

Tô Xán gần đây chú ý sát sao động tĩnh sau khi Lâm Quốc Chu rời đi, theo như tin tức thăm dò được của Lâm Trứu Vũ và Lâm Lạc Nhiên, hai bọn họ nghe lén Vương Bạc nói chuyện điện thoại, thì ra Vương Bạc một lần tham dự tiệc thương nghiệp, có hai nữ sinh muốn chụp ảnh cùng, thấy họ là phục vụ của hội trường nên đồng ý, ai ngờ hai cô gái bày ra tư thế rất bạo dạn, ông ta ngạc nhiên song ảnh chụp rồi.

Sau đó chỉ cho rằng thiếu nữ giờ ngày càng cởi mở, không để trong lòng.

Ai ngờ trong lời khai với tổ điều tra, hai cô gái nhất trí nói Vương Bạc dùng quyền thế chiếm hữu, lạm dụng tình dục bọn họ, bức ảnh quá ám muội, Vương Bạc không có vẻ gì là kháng cự, còn rất hưởng thụ, thế là lời đồn thổi không ngừng.

Trương Tri Mậu chính thức bị cách chức điều tra, đủ các loại nhân tố này dồn dập đổ xuống người Vương Bạc, khỏi nói sau lưng có bàn tay lớn muốn bóp chết ông ta.

Vì sao lại dùng thủ đoạn kịch liệt quá khích, thậm chí là rất kỵ húy như vậy đối phó với Vương Bạc, mọi người đều nhất trí cho rằng ngoài hệ phái đấu tranh ra không có lý do nào khác.

Dùng hai cô gái thì mục đích rõ ràng gây gia đình bất hòa, cắt đứt hỗ trợ của vợ Vương Bạc trong bộ công an.

Đây có lẽ chỉ là màn khói mù đầu tiên thôi, chắc chắn phải có chiêu số độc ác hơn.

Tô Xán chẳng lo cho Vương Bạc, ông ta là bí thư thành ủy, lại thuộc Vương hệ, chấm dứt sự nghiệp chính trị của ông ta còn có thể, chứ nhổ bật gốc ông ta thì không phải là chuyện dễ, mấy chuyện này chỉ tạo thành tổn hại uy tín cho Vương Bạc mà thôi.

Tô Xán chú ý nhất là phía Lâm Quốc Chu, ban đầu y không hi vọng gì việc làm của mình có thể cải biến lịch sử, y chỉ muốn lợi dụng nó một là gây dựng danh tiếng cho "tới từ tương lai", sau này ở sự kiện khác, tiếng nói của y sẽ có sức nặng hơn rất nhiều. Thứ hai thông qua tranh luận với đủ thành phần xã hội, hấp thụ ý kiến bọn họ, tăng cường năng lực lý luận cho mình.

Song Lâm Quốc Chu xuất hiện làm y thấy có tia mong manh thay đổi lịch sử, không khỏi không chú tâm.

Chẳng lẽ Lâm Quốc Chu thất bại, như vậy không có gì lạ, song thất vọng là khó tránh khỏi.

Tô Xán gọi điện thoại cho Lâm Lạc Nhiên, tình hình Vương Bạc đa phần là do Lâm Lạc Nhiên rảnh rỗi nói cho, Lâm Lạc Nhiên gần đây rất thích nghe tiếng của Tô Xán, thích nói chuyện với y, khả năng do nhà Vương Uy Uy gặp chuyện, tuy không muốn ảnh hưởng tới bọn họ, song trong nhà trở nên trầm lắng hẳn.

Thêm vào người cha một năm chẳng gặp mấy lần mới đi, trong lòng Lâm Lạc Nhiên trống rỗng, nói chuyện với Tô Xán bù đắp không ít cảm giác trống rỗng đó.

- Chú Vương vẫn khỏe, có điều hôm qua người của hệ thống kiểm sát tới thăm, chú Vương dứt khoát nói có người vu khống. Lòng mình rất loạn, trong nhà muốn mình và Tiểu Ngũ rời Hạ Hải tới Dung thành học, nhưng hiện giờ Uy Uy đang rất cần mình, mình đi sao được.

- Yên tâm, chú Vương sẽ không sao đâu.

Tô Xán an ủi một lúc rồi hỏi:

- Cha bạn về đơn vị có liên hệ với bạn không? Mình muốn nói chuyện với chú ấy

- Vậy tối nay 9 giờ bạn đến nhé, cha mình sẽ gọi điện lại.

Không biết vì sao nhìn thấy cha mình và Tô Xán trò chuyện hợp ý, Lâm Lạc Nhiên thấy rất vui, cảnh tượng ấy nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.

Buổi tối ăn cơm ở cửa hiệu chính, nghe nói bạn học gần đây Tô Xán ăn cơm cùng đã rời hỏi Hạ Hải, Tằng Kha vì bận rộn hiếm khi về nhà ăn cơm, xa cách con nên áy náy lắm, chuyên môn làm món gà hầm nấm mà Tô Xán thích nhất, Tô Lý Thành làm cá sốt chua ngọt sở trường, cả nhà ăn uống vui vẻ.

- Tô Xán, có phải người bạn thời gian trước con ăn cơm cùng là nữ sinh phải không?

Tằng Kha đột ngột hỏi:

- Khụ! Khụ!

Tô Xán xém chết nghẹn, uống một ngụm nước hỏi lại:

- Sao mẹ lại hỏi thế?

- Không có gì cả, chỉ là tò mò thôi, mẹ và cha con trước kia để con tự do mà, nhưng không phải cô bé đó là Linh San chứ?

Đây đâu phải là hỏi rõ ràng là khẳng định.

- Hôm qua Linh San tới cửa hiệu nhà ta đấy.

Tô Xán cúi đầu ăn cơm che giấu vẻ mặt:

- Lúc nào ạ?

Tằng Kha rất hứng thú nói:

- Chiều hôm qua, mới đầu cha mẹ còn không nhận ra, về sau thấy sao cô bé này cứ nhìn mình, mới nhớ ra là con gái giám đốc Trần, cô bé còn hỏi con đâu, mẹ nói là đi chơi với bọn Lưu Duệ, cô bé thất vọng ra mặt, mua ít bút rồi đi. Cô bé Linh San đó rất ngoan ngoãn lễ phép, lại còn xinh đẹp nữa, phải không hả Tô Tiểu Xán?

- Liên, liên quan gì tới con?

Ngữ điệu trêu ghẹo của Tằng Kha làm Tô Xán luống cuống, y có thể trấn tĩnh trước rất nhiều người, song trước mặt người mẹ tu luyện thành tinh của mình, rất dễ bị nhìn thấu nội tâm.

- Cho nên mẹ hỏi thế, có phải thời gian trước con tới nhà cô bé ăn chực không, thằng bé này cái gì cũng giấu diếm cha mẹ. Nếu hai đứa có mâu thuẫn, là con trai phải rộng rãi một chút, đừng đợi con gái phải chủ động, con gái mặt rất mỏng, cô bé đó rõ ràng tới chỉ để tìm con, con lại không có nhà, bộ dạng nó lúc đó, để mẹ nhìn mà đau lòng.

Tô Xán hơi hóa đá.

Tô Lý Thành đặt đũa xuống:

- Em cứ như thế, con nó lớn rồi, để chúng nó không gian riêng, đừng xen vào.

Nói vậy lại trịnh trọng nói với Tô Xán:

- Tô Xán, cha biết hiện bất kể là văn hóa hay năng lực, con đều hơn cha mẹ rồi, cha không yêu cầu gì con, nhưng kinh nghiệm sống cha phải dạy con. Nam nhân có thể chịu rất nhiều thua thiệt, không sao cả, nhưng nữ nhân chút thua thiệt có thể ảnh hưởng cả đời, cha có thể nhìn ra cô bé đó rất tự tôn, con cũng là đứa ương bướng, hai đứa thế nào có nhiều va chạm, nếu con không đủ rộng lượng thì tốt nhất hãy cách xa nhau, đừng làm chuyện mình không gánh được trách nhiệm.

Tô Xán chỉ lặng lẽ gật đầu, tình cảm của y với Trần Linh San phức tạp, song lúc này chẳng kịp nghĩ nhiều, y có rất nhiều bận tâm, ăn cơm xong vội vàng tới nhà Vương Bạc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv