Đại Niết Bàn

Quyển 3 - Chương 13: Chủ quyền không cho xâm phạm



Cảm giác này cực kỳ vi diệu, cô gái trước mắt hẳn là thấy mình và Tô Xán đi với nhau, nên không thích, còn mơ hồ mượn cách nói chuyện với Tô Xán để gạt mình qua một bên, nếu là lúc khác chắc chắn Lâm Lạc Nhiên bỏ lại một câu "đi trước đây", sau đó bỏ đi, song lúc này mà đi chẳng phải tỏ ra mình thua cô ta.

Lại nhìn kỹ Trần Linh San, xinh đẹp không cần nói, đáng chú ý nhất là cách ăn mặc thời thượng khắc hẳn học sinh ở thành phố nhỏ này, váy đen phía dưới sọc đen đỏ, mặc tất lụa đen, cách ăn mặt quyến rũ không mất đi sự ngây thơ của nữ sinh.

Đây là cô gái cảm giác thời trang rất mạnh, thân hình kia mặc cái gì cũng đẹp, đó là đánh giá sơ bộ của Lâm Lạc Nhiên.

Sựa cạnh tranh giữa các cô gái không phải trò đùa, cho dù đôi khi nguyên nhân chỉ là vì chuyện rất nhỏ, nhưng luôn lấy thái độ 120% ra ứng phó. Huống hồ Lâm Lạc Nhiên tuy bề ngoài không thể hiện ra, nhưng từ nhỏ được nuông chiều, tự tôn rất cao, quyết không để thua kém Trần Linh San: - Bình thường bạn tập luyện rất tích cực, sao tới hôm thi đấu lại không tham gia?

Tô Xán cười khổ, chỉ bụng: - Tham gia sao được, khi đó mình vừa mới phẫu thuận xong?

- Phẫu thuật? Lâm Lạc Nhiên sửng sốt, cô hoàn toàn không biết.

- Bị Trần Xung của năm thứ hai đâm cho một dao, khi đó cả trường nháo nhào, còn lên cả TV nữa, sao, là bạn bè mà lại không biết à? Trần Linh San nắm được thời cơ, lúc này mới quay sang ngọt nhạt nói.

Lâm Lạc Nhiên không biết thật, trước cuộc thi đấu bóng rổ cô có về Dung Thành mấy ngày, sau đó quay về trường ra sân bóng không gặp Tô Xán nữa, còn tưởng y nản chí bỏ rồi, không thèm hỏi tới nữa, vừa nãy có chút lạnh nhạt với y là vì thế.

Bị Trần Linh San làm nổi nóng, cô bao giờ bị người ta mỉa mai như vậy, tự tôn bạo phát, định nói " Xin lỗi, tôi chẳng phải bạn cậu ta." Nhưng quay sang nhìn một bên gò má của Tô Xán được mặt trời chiếu sáng, tim nảy lên, thầm nghĩ thì ra Tô Xán đẹp trai nhất khi nhìn từ mặt bên, gò má của cậu ấy đầy mị lực nam tình, đồng thời nghe thấy bản thân nói: - Đau lắm không, giờ khỏi rồi chứ?

Thấy Lâm Lạc Nhiên không hề biết Tô Xán bị thương, Trần Linh San vui vể hết sức, điều này chứng tỏ quan hệ của họ không như mình đoán, nhưng cảnh tượng nãy không thể thông đề phòng, trước không có sau này không có nghĩa không có, nên thừa thắng xông lên, đưa tay ra nhéo bụng Tô Xán, ánh mắt dịu dàng, giọng nửa hờn nửa trách: - Lần sau đừng ngốc như thế, phải chú ý bảo vệ bản thân chứ.

Học sinh đi qua nghe thấy tim nhũn cả ra, nếu có mỹ nữ nói với mình như thế, e rằng bị hạnh phúc bao phủ, toàn thân bay lên rồi.

Tô Xán lại hơi giật mình, thường ngày ở trong lớp bọn họ chơi với nhau, Trần Linh San không ngần ngại tiếp xúc với nam sinh, Tiết Dịch Dương một lần trêu cô quá đáng, bị Trần Linh San ôn đầu vật ra đất, thi thoảng bị đám nữ sinh xung quanh trêu ghẹo, kín đáo đưa tay nhéo y trút giận, chỉ là hành động ám muội nhỏ bình thường thôi, thế nhưng hôm nay trước mặt bao người, Trần Linh San làm động tác thân mật như thế, làm Tô Xán có cảm giác không khí hút mất, Lâm Lạc Nhiên càng sững người.

Tim Trần Linh San cũng đập cực nhanh, lòng nghĩ:" Nửa năm qua bất tri bất giác cậu ấy cao lên rồi, dáng vẻ ngày càng xuất chúng, bụng cũng rất rắn chắc, đây là cậu bé trong ký ức của mình sao?"

Lâm Lạc Nhiên nóng máu, biến thành hành động, Tô Xán liền thấy tay trái của mình bị kẹp chặt, tay Lâm Lạc Nhiên vòng qua tay mình.

- Chúng ta đi thôi. Khoác tay Tô Xán, Lâm Lạc Nhiên đưa mắt thị uy Trần Linh San, dám tình tứ với Tô Xán trước mắt tôi à, còn trẻ con lắm, cho cô biết thế nào là chủ quyền quốc gia không cho xâm phạm.

Chuyến này tới Trần Linh San trố mắt rồi, há mồm nhìn Lâm Lạc Nhiên kéo Tô Xán đang đờ đờ đẫn đẫn đi xuống dốc.

Lâm Lạc Nhiên cũng tính tới hậu quả rồi, cô luôn có chút tính cách con trai, từng khoác tay Vương Uy Uy, khoác tay Lâm Trứu Vũ, coi Tô Xán cũng như bọn họ thôi, nhiều lắm về sau giải thích chút là được, chẳng có chút trướng ngại nào cả. Nhưng khi khoác tay Tô Xán rồi, Lâm Lạc Nhiên mới nhận ra chuyện không đơn giản như mình nghỉ, trước kia khoác tay đám Vương Uy Uy là chuyện từ bao giờ, mấy năm rồi, cô phát hiện mình không còn trấn định khi tiếp xúc với người khác giới như xưa, tim như con ngựa thoát cương, hơi thở rối loạn, thêm vào ánh mắt của người xung quanh làm mặt cô nóng rát, thế nhưng không thể giấu đầu lò đuôi buông tay ra được, không chỉ khiến xung quanh thấy đột ngột, mà Tô Xán cũng nhận ra mình khác thường.

Tô Xán giờ mới bình tĩnh lại, lúc nãy còn tưởng Trần Linh San có ý gì với mình, té ra hai cô gái so kè với nhau, y biết đừng có xen vào, lúc này mình đóng vai tượng gỗ là tốt nhất, vì từ ngôn ngữ, động tác, ánh mắt của họ, đều là con dao vô hình bắn tứ tung, vả lại bầu nực mềm mại của Lâm Lạc Nhiên cọ cọ vào cánh tay, người ngứa râm ran làm y mất nửa khả năng tư duy.

Đi qua cổng trưởng Lâm Lạc Nhiên mới buông tay Tô Xán ra, mặt hai người đều đỏ rực, sóng vai đi dưới con đường đan xen ánh sáng và bóng cây, được một lúc, Lâm Lạc Nhiên không chịu nổi sự yên tĩnh ngột ngạt này: - Đừng nói bạn mất mặt tới mức đến giờ mới được con gái khoác tay nhé.

Tô Xán ngớ người: - Sao lại nói thế?

- Nhìn mặt đỏ như tôm luộc là biết rồi, anh mình mà biết chuyện này thế nào cũng vỗ vai bạn thương hại, anh ấy đổi không biết bao nhiêu bạn gái rồi, còn Vương Uy Uy sẽ coi thường bạn.

Lâm Lạc Nhiên nói rất đắc ý khiến Tô Xán buồn bực muốn nói một câu " tiểu thư à, kiếm cái gương mà soi đi, cô cũng không khá hơn đâu ạ."

- Được rồi, mình thừa nhận vừa rồi là lần đầu tiên. Tô Xán gật đầu, câu này không phải nói dối, nếu bỏ đi chuyện đời sau, hỏi: - Vậy đừng nói bạn cũng mất mặt tới mức đến giờ mới được khoác tay con trai nhé.

Ráng hồng lan tỏa tới tận mang tai, nhưng con gái là diễn viên trời sinh, quay sang làm bộ lão thành, hất hàm với Tô Xán: - Đương nhiên không phải rồi, mình sao mất mặt thế được chứ.

Tô Xán cười lắc đầu, phía trước có người đi tới, kẹp tài liệu ở nách, hơi thấp, không ngờ là Tiêu Nhật Hoa.

Tô Xán gãi đầu, làm sao xui xẻo gặp phải Tiêu Nhật Hoa chứ, trong mắt ông ta mình đã là không ra gì rồi, có khuynh hướng yêu sớm cùng Đường Vũ, lại cùng Trần Linh San liên quan mập mờ, giờ lại thấy mình đi cùng Lâm Lạc Nhiên đi cùng nhau, cô nàng má đỏ rực thế kia, bất cứ ai cũng liên tưởng tới chuyện nam nữ, rồi mình lại mang hiểm nghi chuyên ra tay với thiếu nữ ngây thơ.

Chẳng còn đường khác rẽ tránh đi, Tô Xán đành gật đầu chào: - Chào thầy ạ.

Tiêu Nhật Hoa "ừm" một tiếng, ba người đi cùng một chỗ, thúc đẩy không khí n gượng ngập xung quanh.

Tới cửa cầu thang, Lâm Lạc Nhiên và Tô Xán chia tay, chỉ còn lại hai người, càng trở nên lúng túng.

Đi lên cầu thang một lúc, Tiêu Nhật Hoa mới cứng ngắc nói: - Chỗ phẫu thuật đã lành rồi chứ?

- Vâng ạ, không có gì đáng ngại nữa. Tô Xán trả lời, e rằng cả hai đều mong thời gian trôi qua thật nhanh.

- Lần này thành tích của em tổng thể mà nói là không tệ, có điều nên chú ý sức khỏe.

Tiêu Nhật Hoa nói xong, ho khan mấy tiếng che giấu ngượng ngùng, đi nhanh hơn vào lớp trước Tô Xán.

Trần Linh San vào phòng học, ném mạnh cặp xuống ghế, tỏ ra cực kỳ tức giận, không thèm nhìn Tô Xán, ngay cả giao lưu ánh mắt cũng không có, hoàn toàn không giống trước kia nô đùa cười nói trước cửa lớp.

Tiết Dịch Dương cẩn thận hỏi: - Trần Linh San làm sao thế? Ai chọc vào cô ấy vậy?

Tô Xán chỉ biết cười khổ, chuyện này thực sự khó dùng lời nói giải thích rõ ràng.

Câu nói trước khi vào phòng của Tiêu Nhật Hoa làm Tô Xán bất ngờ, Tiêu Nhật Hoa không ngờ lại dùng ngữ điệu quan tâm nói chuyện với mình, làm Tô Xán không kịp thích ứng, có điều đây là mở đầu tốt, ông ta bỏ sự thù địch với mình.

Thành tích công bố, trong lớp xuất hiện hai cực đoan, một là lớp phó Vương Học Binh kỳ thi này mất phong độ rơi xuống vị trí thứ năm, còn Tô Xán tiến thêm hai bậc nữa, xếp thứ tám.

Khi điểm số và thứ hạng đọc ra, khiến một số người náo động, Tiêu Nhật Hoa cũng có phấn khích không tên, đọc vị trí Vương Học Binh thứ năm, ông ta không quá nuối tiếc, khi đọc Tô Xán xếp thứ tám có cảm giác phía trước sáng hẳn lên.

Chú nhóc này tiềm lực vô cùng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv