Sau khi tiến vào, lão Hoắc có chút do dự, tựa hồ đang nghĩ nên mở miệng như thế nào. Sau khi tìm được An Tranh ở Thương Man Sơn, lão Hoắc như có điều muốn nói. Tâm sự của ông ta có vẻ nặng nề, ánh mắt đầy phức tạp.
-Tiền bối, có chuyện gì không ngại nói thẳng.
An Tranh ngồi thẳng người:
-Vãn bối lắng nghe cẩn thận.
Lão Hoắc nhìn An Tranh, lại nhìn vòng tay Huyết Bồi Châu.
-An Tranh…ngươi biết đó là thứ gì không?
An Tranh gật đầu:
-Thứ này vãn bối có được ngoài ý muốn, nó tựa hồ có linh trí, có thể nói cho vãn bối nó là cái gì. Cho nên vãn bối biết tên của nó là Huyết Bồi Châu, là pháp khí tử phẩm. Chẳng lẽ tiền bối cũng biết nó?
Lão Hoắc trầm mặc một lúc, sắc mặt ngưng trọng:
-Quả nhiên là nó…Huyết Bồi Châu. Ta cũng chỉ từng nghe nói chứ chưa từng thấy qua. Nếu như có thể, ngươi kể lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra với ta. Mong ngươi tin tưởng ta, bởi vì chuyện này liên quan tới sinh tử tồn vong của ngươi.
An Tranh thấy lão Hoắc nói nghiêm túc như vậy, trong lòng không nhịn được trầm xuống. Hắn không muốn nói tới chuyện của thây khô tiền bối, nên chỉ nói rằng mình thấy một nhà tranh trong dược cốc ở hạp cốc. Sau đó tìm được Huyết Bồi Châu trong nhà tranh, cảm thấy đây là thứ tốt nên liền đeo trên tay. Kết quả vừa đeo vào, thứ này liền tự động nhận chủ, cởi cũng không cởi xuống được.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của lão Hoắc trở nên thoải mái một chút:
-Nếu không phải người khác đưa cho ngươi, mà là tự ngươi tìm được, thì đỡ hơn rồi.
An Tranh âm thầm chấn động, vẻ ngoài vẫn giữ bình tĩnh:
-Vì sao nói như vậy?
Lão Hoắc đi tới cửa sổ, đứng một lúc lâu mới lên tiếng:
-Về Huyết Bồi Châu này, kỳ thực có một truyền thuyết rất tàn khốc. Nghe đồn Huyết Bồi Châu không tới từ nhân gian, mà tới từ địa ngục. Lúc ở Tinh Phẩm Lâu, ta từng đọc qua rất nhiều sách nói về thần khí thời Thượng Cổ, trong đó có đề cập tới lai lịch của Huyết Bồi Châu. Sách cổ ghi lại, Huyết Bồi Châu tới từ một cây bồ đề mọc trong huyết trì dưới địa ngục, dùng máu tẩm bổ.
-Về sau có người đại tu hành tới nhầm địa ngục, thấy cây Bồ Đề này thần dị, liền cắt một cành tạo thành vòng tay Huyết Bồi Châu. Sau khi người đại tu hành này trở lại nhân gian liền xảy ra chuyện, bị kẻ thù đuổi giết, cho nên vẫn lạc. Hậu nhân của ông ta có được vòng tay, từ đó trở đi…gia tộc không thể phục hưng được nữa. Tất cả những người có được vòng tay này, đều không thể chết già.
An Tranh hỏi:
-Vì sao?
Lão Hoắc nói:
-Theo sách cổ ghi lại, cái ác độc của Huyết Bồi Châu này, hoàn toàn tới từ hai chữ ‘Huyết bồi’. Một khi Huyết Bồi Châu nhận chủ, chủ nhân hoàn toàn bị động, không thể không dùng máu của mình để tẩm bổ nó. Ngươi kể lúc có được Huyết Bồi Châu, mấy viên ngọc tự động xuất hiện gai hút máu…như vậy truyền thuyết tám chín phần là thật rồi. Huyết Bồi Châu cần dùng máu tẩm bổ thường xuyên, cho nên người nào đeo nó sẽ bị hạt châu không ngừng hút đi huyết mạch chi lực. Nếu người này không thể duy trì thực lực cường đại, sớm muộn gì cũng bị Huyết Bồi Châu hút sạch máu, cuối cùng trở thành thây khô.
An Tranh nghĩ tới vị tiền bối thây khô kia, trong lòng càng thêm trầm trọng.
Lão Hoắc nói:
-Vừa rồi ta nói chỉ cần không phải người khác đưa cho ngươi là tốt, là vì Huyết Bồi Châu này còn có một thuộc tính càng ác độc hơn. Chủ nhân trước của Huyết Bồi Châu, nếu bị Huyết Bồi Châu hút cạn máu, trước khi chết sẽ đưa ra lời nguyền rủa. Như vậy chủ nhân kế tiếp có được Huyết Bồi Châu, không những phải dùng máu mình để tẩm bổ Huyết Bồi Châu, còn phải tẩm bổ cả chủ nhân trước đó, hay chính là kẻ đã biến thành thây khô.
-Lúc thây khô có đủ máu của người mới, thây khô sẽ chậm rãi sống lại. Đây là ma chú của Huyết Bồi Châu, nghe đồn là cấm thuật do người đứng đầu địa ngục sáng tạo ra. Bất kể là ai, đeo Huyết Bồi Châu này vào, đều không thể không tẩm bổ cho nó.
An Tranh như rơi xuống đáy vực, nhưng hắn không quá tin tưởng mình bị người khác tính kế. Tuy nhiên thây khô kia thực sự quỷ dị, có lẽ đúng như lời lão Hoắc nói, thây khô mượn mình để sống lại.
Nhưng lúc trông thấy thây khô kia, vòng tay này không ở trên người của ông ta. Hơn nữa, lúc đầu thây khô tặng cho hắn là một vòng cổ, chứ không phải Huyết Bồi Châu. Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng hợp?
An Tranh tự an ủi mình, nhưng lại phát hiện chuyện như vậy khó mà tự an ủi được. Lão Hoắc không biết những chuyện mình đã trải qua, cho nên không cần phải nói dối để lừa gạt mình. Lúc trước An Tranh là thủ tọa của Minh Pháp Tư, kiến thức rộng rãi, nhưng sự hiểu biết về pháp khí hiển nhiên kém hơn lão Hoắc, người đã ở Tinh Phẩm Lâu lâu năm. Mỗi người đều có sở trưởng của mình, lúc trước sở trường của An Tranh là sự hung hãn khiến người trong thiên hạ nghe mà mất mật. Còn lão Hoắc, sự am hiểu về pháp khí của ông ta hiển nhiên không mấy người bằng.
-Từ nay về sau ngươi phải chú ý chút.
Lão Hoắc trầm mặc một lúc rồi nói:
-Nếu…nếu cảm thấy mình luôn rơi vào trạng thái thiếu máu, tinh thần không phấn chấn, luôn cảm thấy mệt mỏi, thì ngươi nên sớm chuẩn bị. Thực lực của Huyết Bồi Châu tăng lên theo tu vị của chủ nhân, nhưng nó càng mạnh thì hấp thu máu càng nhiều. Nếu ngươi bị dính ma chú của chủ nhân trước, vậy thì tốc độ mất máu của ngươi sẽ càng nhanh.
An Tranh cố gắng khiến mình bình tĩnh, hỏi một câu:
-Có cách nào giải quyết không?
Lão Hoắc nhìn An Tranh:
-Không có, cho dù ngươi chặt tay, ném Huyết Bồi Châu tới chân trời góc bể, thì nó vẫn không ngừng hấp thu máu của ngươi, cho dù ngươi cách Huyết Bồi Châu xa vạn dặm cũng vô dụng. Bởi vì giữa ngươi và nó đã có một mối liên hệ kỳ bí về máu. Chỉ khi hút ngươi biến thành thây khô, ngươi mới có thể mở ra ma chú, truyền lời nguyền rủa này cho người kế tiếp.
-Còn có…
Lão Hoắc như muốn an ủi An Tranh, nhưng lại vô lực:
-Mau chóng tăng lên thực lực bản thân, luôn khiến cho máu của mình vào trạng thái sung túc. Nói cách khác, ngươi phải khiến tốc độ tăng trưởng của ngươi nhanh hơn Huyết Bồi Châu. Chỉ cần ngươi luôn thỏa mãn yêu cầu của Huyết Bồi Châu, đồng thời thân thể không bị tổn hại, thì ngươi sẽ không sao cả. Còn có một biện pháp, chính là ngươi không cần trở nên mạnh mẽ, một mục duy trì thực lực như hiện tại, như vậy nhu cầu về máu của Huyết Bồi Châu sẽ rất ít.
-Nhưng điều kiện đầu tiên là chủ nhân trước đó của Huyết Bồi Châu không nguyền rủa. Nếu có, thì máu của ngươi vẫn bị hút đi nhanh chóng. An Tranh, ta hỏi lại ngươi, rốt cuộc ngươi có thấy thây khô nào ở bên cạnh Huyết Bồi Châu không?
An Tranh há to miệng:
-Không có.
Lão Hoắc nhìn An Tranh với vẻ nửa tin nửa ngờ, sau đó thở dài:
-Hy vọng không có việc gì, chính ngươi chú ý là tốt rồi. Hiện tại đã không có biện pháp gỡ Huyết Bồi Châu khỏi tay ngươi, hy vọng duy nhất là tốc độ hấp thu máu của vòng tay này không quá lớn.
An Tranh cười miễn cưỡng:
-Có lẽ ta sẽ trở nên mạnh mẽ nhanh hơn nó.
Lão Hoắc trầm mặc thật lâu, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
An Tranh biết lão Hoắc tìm không thấy lời nào để an ủi mình. Tiềm chất tu hành của hắn chỉ là nửa sao, muốn tăng thực lực nhanh chóng?
Người si nói mộng mà thôi.
Sau khi lão Hoắc rời đi, An Tranh lâm vào sầu lo. Hắn biết lão Hoắc không lừa mình, bởi vì lão Hoắc chẳng cần làm vậy. An Tranh sẽ không hoài nghi một lão già đã tặng cho hắn một Nghịch Thiên Ấn tử phẩm, cũng như tới bây giờ hắn vẫn không tin vị thây khô tiền bối kia lại muốn hấp thu máu của hắn để sống lại.
Cho dù đúng thì sao chứ?
An Tranh hít sâu một hơi, tự khuyên bản thân không cần buồn phiền. Vị tiền bối thây khô kia tặng cho hắn một pháp khí tử phẩm, còn có trăm mẫu dược điền. Dùng những cái này đổi ít máu của mình, chẳng lẽ không công bằng sao? Huống hồ lời nguyền của Huyết Bồi Châu không phải là không thể phá, chỉ cần mình duy trì tốc độ tu luyện nhanh hơn tốc độ hút máu của Huyết Bồi Châu, thì mình sẽ không sao cả.
An Tranh vô thức nhìn xuống chiếc vòng tay, nhìn mười ba hạt châu có điểm màu đỏ khác nhau.
Coi như là một cách đốc xúc bản thân.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, nhất là lúc ngủ. An Tranh bị thương, cảm thấy chỉ muốn ngủ, nhưng giờ hắn phát hiện, ngủ chỉ khiến hắn lãng phí thời gian. An Tranh không dám lãng phí, bởi vì có Huyết Bồi Châu, hắn biết mình không có tư cách lãng phí thời gian.
Cho dù nằm trên giường tĩnh dưỡng, hắn cũng không buông tha tu hành. Cái gọi là tẩy tủy, kỳ thực không chỉ khiến xương cốt, kinh mạch trong cơ thể trở nên manh mẽ để vận chuyển tu vị chi lực. Quan trọng nhất là mở ra đan điền Khí Hải. Người người đều có đan điền Khí Hải, bất kể là người thường hay là người tu hành. Đó là thứ trời sinh, là chỗ thần dị của nhân loại.
Thiên tài và người thường khác nhau ở chỗ, trình độ mở ra đan điền Khí Hải. Thiên tài sở dĩ là thiên tài, là vì lúc bọn họ vừa mới ra đời, đan điền Khí Hải đã mở, hơn nữa có thể mở ra rất lớn. Mà người thường, đan điền Khí Hải một mực khép kín. Nếu muốn mở ra, phải dựa vào linh thạch, cùng với một vị tu hành từ Tu Di Cảnh trở lên giúp đỡ tẩy tủy.
Tiềm chất của An Tranh là nửa sao, nói cách khác, đan điền Khí Hải của hắn chỉ mở ra một khe hở nhỏ. Mở càng lớn, tiến vào càng nhiều. Mở càng nhỏ, tiến vào càng ít. Nói lớn nhỏ, chính là khả năng hấp thu và phóng ra. Hấp thu, là dung nạp tu vị chi lực vào trong đan điền Khí Hải. Phóng ra, là chỉ cường độ công kích.
Cửa càng lớn, lực lượng công kích tất nhiên càng mạnh, bởi vì tu vị chi lực phát ra lớn. Cho nên việc phân chia cảnh giới cũng không quá chặt chẽ. Cùng là Thăng Túy nhất phẩm, nếu dùng An Tranh và Tiểu Thất Đạo để so sánh, thì một kích của Tiểu Thất Đạo, có thể mạnh hơn An Tranh không chỉ mười lần. Tu vị cảnh giới càng tăng lên, cường độ công kích của Tiểu Thất Đạo càng mạnh hơn An Tranh nhiều. Gấp chục lần, gấp hai mươi lần, gấp trăm lần, gấp nghìn lần…
Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu cửa mở vô cùng nhỏ, vậy thì cảnh giới chỉ đạt tới một trình độ nhất định, sẽ không thể tiến thêm được nữa. Lực lượng hấp thu mà chỉ có thể duy trì cho Thăng Túy nhất phẩm, vậy thì vĩnh viễn không thể đạt tới Thăng Túy nhị phẩm.
Hiện tại điều cấp bách mà An Tranh cần giải quyết, chính là mở rộng đan điền khí hải.
Nhưng, một chuyện như thể chất, muốn thay đổi thật sự quá khó khăn. Cái này khác với tẩy tủy, tẩy tủy chỉ cần mở ra đan điền khí hải, bởi vì cửa vốn đã có rồi. Nhưng thay đổi thể chất, chính là mở rộng cửa của mình.
An Tranh nằm tĩnh dưỡng trên giường khoảng một tháng mới khôi phục hoàn toàn. Với hắn, tin tức tốt nhất không phải là cái này, mà là nhu cầu về máu của Huyết Bồi Châu tựa hồ không quá lớn, bằng không hắn đã không khôi phục lại rồi. Nhưng An Tranh cũng biết, nếu như không phải vì Huyết Bồi Châu hút máu của hắn, thì hắn không cần một tháng để khôi phục lại. Dù sao ngày nào Khúc Lưu Nhi cũng cầm dược vật thúy phẩm, thậm chí bạch phẩm để tẩm bổ cho thân thể của hắn.
Nếu là một thiên tài, ngày nào cũng uống nhiều thảo dược thúy phẩm, bạch phẩm như vậy, đã sớm lành lặn, thậm chí tu vị tăng lên. Nhưng An Tranh chỉ có thể khiến thân thể trở về dạng cũ, mà không có bất kỳ tiến bộ nào.
Tính toán thời gian, chỉ còn bốn tháng nữa là tới trận tỷ thí với thư viện Huyễn Thế. Muốn thắng bọn họ, tựa hồ không có hy vọng gì cả.
Nhưng An Tranh sẽ không từ bỏ.
Bởi vì hắn là An Tranh, một An Tranh chưa bao giờ cúi đầu trước số phận.