"Tiểu Huyết Tử, hay ta gọi thẳng Thổ Huyết Tử luôn đi, dù gì huyết tử với thổ huyết tử cũng là người gần chết mà nhỉ."
[Huyết tử: Máu chết => người chết; thổ huyết tử: Hộc máu đến chết => Thèng nào bị đánh gần chết mới hộc máu, hộc máu nhiều quá mất máu và chết:v (theo logic của vương tử đại nhân)]
Giọng Thập Cửu vui tươi hỏi kẻ mang mặt nạ che hết cả khuôn mặt, bên trái có hình đóa Mạn Châu Sa hoa đỏ rực.
"Ngươi... Tà Thần?" Huyết Thần kinh ngạc lên tiếng.
"Tốt tốt, ngươi vẫn còn nhớ bổn tọa nha." Ân Thập Cửu cau khóe môi cười tủm tỉm.
Nếu Ân Cửu U ở đây thì xem đó là nụ cười si ngốc hằng ngày, nhưng với những người ở Huyết Ma Thần Giáo thì nụ cười này chẳng khác gì đòi mạng người.
"Không.. không có, ta... ta nào dám quên." Huyết Thần run rẩy nói.
"Hảo, người biết Ma Thần ở đâu không? Ta vừa đến điện của hắn đã không thấy hắn đâu cả, ngươi biết chứ?" Giọng nói trước sau như một, vui vui vẻ vẻ khiến người sợ vỡ mật.
"Ở, là ở trước cửa Ngục Môn Giới đi dạo." Vì bảo vệ sinh mệnh, hắn phải bán đứng huynh đệ.
"Ồ, Ngục Môn Giới là nơi ta tạo ra để huấn luyện người của ta, hắn đến đó làm gì?" Ân Thập Cửu làm bộ nghi hoặc hỏi.
Huyết Thần thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu nói, nhưng tự tôn của hắn không cho phép, hắn bình tâm nói, "Ta chỉ nghe nói hắn đến đó dạo chơi, ngoài ra không biết gì hết."
Ân Thập Cửu cười hắc hắc, "Quả nhiên tìm ngươi là đúng đắn, có thể biết được vị trí của Ma Thần công tử nha."
Huyết Thần cùng Ma Thần cả hai đều là những người trẻ tuổi, năm nay tính ra chỉ mới ba mươi hai tuổi, đạt đến Nửa bước Hóa Hải đã không tồi, còn có thể xem như thiên tài không sai.
Mà Ân Thập Cửu càng biến thái hơn, hắn là xuyên không mà đến, mang theo ký ức cùng tu luyện khác thế giới đến đây, tu vi một thân bị tuột xuống chứ không mất, vậy thì... Hoành hành vô kỵ thì đã sao.
Hắn sẽ lấy Huyết Ma Thần Giáo này làm hậu thuẫn cho muội muội hắn, thứ này tiêu diệt thiên tài, vậy được, vậy hắn sẽ dùng Huyết Ma Thần Giáo tiêu diệt kẻ cản đường muội, cho Tiểu U Nhi một con đường trống trải, không có cản trở, không có chướng ngại.
Cứ như vậy... Muội sẽ càng ngày càng yếu kém. Ta lúc đó có thể bảo vệ muội rồi, Tiểu Tịch Nhi.
Thình thịch, thình thịch...
Mỗi lần nghĩ đến việc làm Cửu U yếu đi, lòng Ân Thập Cửu liền siết chặt lại đau đớn, hắn không thích cảm giác này, cứ như... Mọi chuyện hắn làm là sai trái.
Thật sự là sai trái sao?
Kiếp trước muội muội lợi hại như vậy, rốt cuộc kết quả là muội ấy chết, để lại mình hắn cùng người nàng yêu trên đời. Kiếp này hắn muốn nghịch chuyển, muốn mạnh hơn, muốn bảo vệ muội muội, không muốn nàng bảo vệ hắn nữa.
Ca ca bảo vệ muội muội thì sai sao? Luân hồi chẳng phải đáp trả lại sao? Vậy tại sao lại cứ muốn tuần hoàn lập đi lập lại một chuyện. Phải luôn có một người chết, và người đó định sẵn là Tiểu Tịch Nhi của hắn sao? Hắn không cam lòng.
"Ha ha ha ha ha..." Ân Thập Cửu đột nhiên cuồng tiếu.
Lần đầu tiên Huyết Thần thấy Ân Thập Cửu cười điên loạn như vậy, nhất thời mồ hôi lạnh chảy xuống như suối, tay chân đều mềm mũm không dám cử động, hắn run sợ không thể nói được lời nào.
"Nếu đã đến Ngục Giới Môn thì chi bằng đến luôn cả Cửu U Giới!" Lời vừa dứt, Ân Thập Cửu liền chụp lấy vai Huyết Thần, nháy mắt không gian đã trở thành Ngục Môn Giới bên ngoài.
Quả đúng như lời Huyết Thần nói, một gã mang mặt nạ đen, trên mặt nạ có vân ấn hình ngọn lửa tím khắp nửa mặt nạ bên phải.
Ân Thập Cửu đưa lên cánh tay, năm ngón tay siết lại trên không trung như đang siết cổ người nà đó, giọng hắn lạnh lùng đến thấu xương tận tủy, "Gặp bổn tọa không chào hỏi một tiếng mà còn chạy là vô phép tắc đấy."
Bắt được hai kẻ cầm đầu tới tay, Ân Thập Cửu cười híp mắt, nhưng phản chiếu bên ngoài lại là đường tử quang nhỏ hẹp dưới cái hốc mắt đen huyền của mặt nạ quỷ làm người nhìn kinh dị đến ám ảnh khó phai.
"Các ngươi có biết Cửu U Giới nằm sau Ngục Môn Giới không? Ngục Môn Giới chỉ là hình thức huấn luyện ảo ảnh, nhưng Cửu U Giới là thật. Bia đá kia của ta, cũng đã từng ghi, kẻ phá hủy tống vào Cửu U Giới."
Giọng nói trầm thấp thổi từng cơn gió lạnh vào tai hai người, "Có phải các ngươi chưa bao giờ biết đến sự tồn tại Cửu U Giới, cũng như không biết nó ở đâu nên xem Cửu U Giới ta làm ra là trò đùa hù dọa trẻ con?"
"Không, không có... Tà Thần đại nhân tha mạng... Ta không dám, ta không dám phá bia đá nữa." Ma Thần run sợ muốn bỏ chạy nhưng đôi chân mềm mũm không nghe lời điều khiển của hắn nữa.
"Muộn." Một từ nhẹ nhàng buông xuống, mang bao nhiêu tuyệt vọng cùng lạnh lẽo tâm can lục phế thâm nhập vào hai người.
Cả hai chỉ nghe "vù" một tiếng, cảnh vật xung quanh lần nữa chuyển biến, thế giới được tạo ra bởi bóng đêm và lửa đỏ, tiếng cười khóc, tiếng kim loại va chạm, tiếng rào thét xin tha vang vọng khắp nơi, dồn dập đổ vào tai hai người.
Ầm!
Một chưởng đánh ra, tựa như không có lực đánh vào đan điền hai người, làm cả hai ngã xuống đất, Ân Thập Cửu hừ lạnh, "Ta phong bế toàn bộ tu vi của hai người các ngươi, đây cũng chỉ như huyệt vị thôi, qua một tháng sau sẽ tự động phá giải, lúc đó nơi này cũng tự động truyền tống các ngươi ra ngoài."
Đôi tử quang sáng lên trong bóng tối chốn cửu u, "Tận hưởng đi."