Một tháng thời gian vừa qua, Ân Thập Cửu cả ngày ở nhà xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần vết thương của Cửu U.
Sẹo khắp người nàng đều đã được chữa khỏi hoàn toàn như chưa từng có.
Thập Cửu còn giới thiệu với nàng ba loại thuốc, thuốc giảm đau, thuốc giảm sưng và thuốc tiêu sẹo.
Với Cửu U thì ba loại thuốc này không tính là thứ tốt gì, nhưng với những nơi không có dược liệu cao cấp trị thương thì đây chính là thứ đồ tốt.
Chỉ qua... Những thứ thuốc này nàng không thể nhìn ra thành phần trong đó là gì.
Có thảo dược, có tài liệu từ ma thú và một số thành phần nàng không biết, Cửu U định hỏi Thập Cửu thuốc này làm sao chế, nhưng biết trước hắn sẽ không trả lời nên nàng cũng không hỏi, chỉ cười ôn nhuận nhận lấy.
Từ khi ra ngục đã một tháng, Cửu U yêu cầu bí cảnh có cấm chế cuối cùng cũng tìm ra được.
Một vị tướng lĩnh trong cung đến trước gia viên của nàng đưa khẩu dụ vua ban, "Ân Cửu U, ta là Tô Gia Hạo được lệnh từ hoàng đế bệ hạ tới tiếp ngươi vào cung."
Ân Cửu U hỏi, "Là về bí cảnh ta yêu cầu?"
Nàng đã biết được hoàng đế là người lo về bí cảnh thông qua Lý Hồng Nguyên cùng Dược Già Nam. Hắn chính là người yêu cầu để hoàng thất giải quyết bí cảnh giúp nàng để chuộc lại lỗi lầm hắn đã gây ra.
Ân Cửu U lúc đó dở khóc dở cười, chuyện này thật ra là ân oán của nàng chứ có liên quan đến hoàng thất gì đâu.
"Đã biết, ta vào thu xếp đồ rồi đi cùng ngươi."
Gia viên này nàng rất thích, nhưng lại phải bỏ nó rồi, vì đây là thứ đồ Ngọc gia có cùng nàng trở mặt cũng không chịu bán.
Vật không có duyên thì không nên cưỡng cầu, nàng để gia viên này nguyên vẹn như vậy rời đi. Nếu hữu duyên sẽ còn quay lại lần nữa.
Vào nhà, nàng báo với Thập Cửu biết tin, Ân Thập Cửu đi thu dọn đồ của hắn, kéo thêm Mặc cùng Tiểu Bạch, Tiểu Hắc rời đi.
Tô Gia Hạo thấy trong nhà bước ra một người giống hệt Ân Cửu U không khỏi khổ não, lỡ hai người này tráo đổi cho nhau thì sao đây?
"Đây là ca ca ta, Ân Thập Cửu. Ca, vị này là người trong cung gọi Tô Gia Hạo."
Ân Thập Cửu cười tủm tỉm chào, "Tô đại nhân ngươi hảo."
"Ân thiếu hảo." Tô Gia Hạo cũng lễ phép chào lại.
Ba người hai thú lên xe ngựa đến công hội Trận Pháp Sư, dùng truyền tống trận đến đế đô.
Đến đế đô đưa đón phương tiện còn xa hoa hơn ở Kinh Phách thành, hai con Ngưu Kim Giác kéo xe.
Trên xe xa hoa, có chỗ ngồi êm ấm, có thức ăn nước uống, chỗ ngồi rộng rãi, trong mắt Ân Cửu U so ra cùng với phòng ngủ rất giống nhau.
"Tiểu U Nhi, ca ngủ đây!" Thập Cửu ở trong xe ngựa điều đầu tiên hắn làm là đi ngủ.
Hết chỗ nói.
Mặc ngồi ở vị trí người đánh xe, Ánh Cửu U chỉ cần thò đầu ra là có thể nói chuyện với hắn, "Mặc, trước tiên chúng ta tìm chỗ ở lại đi."
Mặc kinh ngạc hỏi, "Chủ nhân, ngài không vào cung ở sao?"
"Trong cung ngột ngạt, không thích hợp để ca ca ở." Ân Cửu U đáp.
Nàng chỉ sợ hắn ở trong cung chọc cho đám hoàng thất chướng mắt rồi lợi dụng hắn như ở Đại Ngụy quốc nữa. Nên vẫn là tìm nơi nào đó thanh bình ở ngoài cung ở thì hơn.
"Tô đại nhân, làm phiền ngài rồi." Ân Cửu U quay về phía Tô Gia Hạo xin lỗi.
"Không sao, Ân thiếu không cần khách khí. Ta biết có một nơi rất tốt, thanh bình không khác gia viên của người là bao, không biết Ân thiếu có để mắt đến hay không?"
"Đi xem thử."
Xe chuyển hướng theo chỉ dẫn của Tô Gia Hạo, đến một gia viên ở Nam thành, nơi này nghèo khó, vùng đất cũng thanh tịnh rất nhiều, người ở thưa thớt.
Ân, nơi này rất thích hợp, không quá nhiều người, vùng đất yên tĩnh, không nói nhiều lời, Tô Gia Hạo vừa đưa nàng đến nơi nàng liền mua gia viên kia.
Để Thập Cửu, Mặc, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ở nhà, nàng một mình đến gặp hoàng đế Đại Uy quốc.
Tô Gia Hạo đưa Ân Cửu U đến đại điện, trong đại điện bày trà, rượu cùng điểm tâm. Tỳ nữ đưa Ân Cửu U đến tọa vị xong lui ra sau, phục vụ nàng châm trà, rót rượu.
"Ngươi lui đi." Nàng không quen với việc để người khác phục vụ, còn rất không hảo cảm với chuyện này, nên để tỳ nữ lui xuống.
"Ân tiểu hữu, một tháng vừa qua người ổn chứ?" Ngao Uy hỏi thăm.
"Đạ tạ bệ hạ quan tâm, thần rất tốt." Ân Cửu U đáp.
"Ân Cửu U, một tháng trước ngươi chỉ là Thất Tinh tinh thần lực, cũng tương đương với Thất Tinh Trận Pháp Sư. Bên phía Ngọc gia tìm đến một vị Bát Tinh Trận Pháp Sư cùng một vị Vương Quân đỉnh phong Trận Pháp Sư, một mình ngươi có thể tiếp nổi hai người?" La Khắc nóng khí không chịu vòng vo, trước tiếp vào đề tài.
"Hai người?" Ân Cửu U bất ngờ, nàng không ngờ Ngọc gia có thể mời một vị Vương Quân đỉnh phong Trận Pháp Sư, còn khuyến mãi thêm một con hàng kém chất lượng đi sau nữa.
Nàng nở nụ cười bí ẩn, "Càng tốt, tham gia trận khiêu chiến này có thể tham gia đội hai người rồi nha."
"Ân Cửu U! Đây không phải lúc đùa giỡn." La Khắc quát lên.
"Hoàng thượng chưa lên tiếng, ta là người đưa ra quyết định cho cuộc thi ngươi có tư cách gì quản ta?" Ân Cửu U quát lại, đảo mắt nhìn đến huân chương hội trưởng Vương Quân Trận Pháp Sư, Ân Cửu U bĩu môi khinh thường, "Chỉ là Vương Quân Trận Pháp Sư mà thôi, ngươi hống hách cái gì? Không thấy ở đây còn có bốn vị Vương Quân đỉnh phong khác à? Nếu như ngươi muốn có tiếng nói thì ít nhất cũng đạt đến Thánh Quân đỉnh phong rồi đến trước mặt ta vênh váo."
La Khắc tức đến run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, nộ hống, "Ngươi thì là cái thá gì? Chỉ là Thất Tinh mà cũng xem bản thân như Vương Quân ngang hàng sao?"
Lang nhãn khẽ nheo lại như đao nhận mang sát lục tứ phương, giọng nói âm lãnh hỏi ngược lại, "Ai nói ta là Thất Tinh?"