Chỉ thấy cảnh tượng Hồ Nhị Lệ vội vã chạy, bởi vì trên đường nhiều người, nàng ta hiển nhiên không có phát hiện Chu Mạch.
Chu Mạch thấy nàng ta thì đầu tiên là cố ý nhìn Tiểu Chung bên cạnh rồi kéo ra chút cự ly, chính nàng không sợ người khác nói xấu, dù sao Tiểu Chung mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng còn chưa có đính hôn, sợ lòng người truyền đi đối với Tiểu Chung không tốt.
Cùng Hồ Nhị Lệ gặp thoáng qua mà tuy rằng không có bị phát hiện, trong lòng Chu Mạch dâng lên một hồi lo lắng, Hồ Nhị Lệ bị hưu về nhà cũng có gần hai tháng, nhưng chưa từng gặp nàng ta đến trấn trên. Hơn nữa không phải nàng ta ngồi xe lừa của lão Hồ tới trấn trên, cảnh tượng nàng ta vội vã rốt cuộc là vì chuyện gì.
Mặc dù nội tâm nghi vấn rất nhiều, nhưng Chu Mạch vẫn không có đi theo dõi nàng ta, dù sao cũng đã nói muốn đi nhìn trạch viện của mình.
Nhìn Tào phu nhân bọn họ giúp đỡ đặt mua gia cụ, Chu Mạch gật đầu liên tục khen ngợi, vô luận là giường hay là hộc tủ trong phòng cũng rất hợp tâm ý, mặt cửa ngược lại không động, cái này muốn để lại cho người thuê nhà mình để trang phục. Nàng cố ý giữ lại một gian cửa hàng sát đường, chính là sợ tương lai mình cũng tâm huyết dâng trào làm chút ít mua bán cũng có chỗ.
Xem xong phòng ốc rồi trở lại khách sạn Phúc Lâm, Chu Mạch lại cảm tạ Tào phu nhân một phen, lại cầu xin nàng đem hai gian cửa hàng sát đường cho người bán dầu vừng thuê, trước cho bọn họ mướn một năm, tự tay viết xuống khế ước mướn phòng giao cho Tào phu nhân, sau đó liền thối lại tiền lợi tức thực đơn còn lại của tháng trước chia làm 12 lượng bạc đều, mang theo Đông Nhi đi đuổi theo xe Hồ lão nhân.
Lúc đi đợi xe, phát hiện lúc tới chỉ thiếu mình và Đông Nhi, vội vàng chen lên xe lừa, chỉ là nàng cố ý dùng ánh mắt tìm tòi người vừa xuống xe, không có phát hiện đồng chí Hồ Nhị Lệ mới vừa rồi ở trên đường đụng phải. Trong lòng Chu Mạch thì càng buồn bực, Hồ lão nhân cùng Hồ Nhị Lệ là họ hàng xa, theo lẽ thường nói hẳn là phải ngồi xe của hắn.
Trở lại nhà, phát hiện Triệu Trọng Sơn ở nhà, thấy nàng trở về thì nói cho nàng một câu: "Tiểu Mạch, tối hôm nay Hồ Đại Nạo đầu thôn Bắc muốn mời ta ăn cơm, bọn ta liền xuống không ở nhà ăn cơm."
Chu Mạch nghe xong gật đầu, lúc nông nhàn (thời gian rảnh rỗi sau vụ mùa) nam nhân trong thôn thỉnh thoảng sẽ tụ chung một chỗ uống chút rượu, Chu Mạch cảm thấy cái này cũng chẳng có gì, hôm nay nàng ở trên trấn cũng không có mua đồ gì, liền tính bảo Tiểu Lý thị gửi lại hai bản tuyến đưa cho nàng.
Kết quả Tiểu Lý thị không ở nhà, Chu Mạch không thể làm gì khác hơn là đi đường vòng một chuyến tới nhà Lưu tẩu tử, phát hiện Tiểu Lý thị cùng Lưu tẩu tử còn có Lục thị Triệu Tề gia đang ngồi trong phòng.
Lưu tẩu tử cùng Tiểu Lý thị thấy nàng tới thì chào hỏi nàng, mà Lục thị bởi vì so với Chu Mạch nhỏ năm hơn, liền đứng dậy kêu một tiếng chị dâu.
"Hôm nay thật khó được, tụ tập đông đủ như vậy là nói cái gì sao?" Chu Mạch cười tủm tỉm hỏi.
"Nhắc tới người a, thật sự không chịu nổi nên ríu rít, chúng ta đang nói nam nhân của ngươi đấy, ngươi lại tới, ngươi thính tai thế?" Tiểu Lý thị trêu ghẹo nói.
"Ha ha, ta nào có chức năng này, nói gì về Trọng Sơn chứ?" Chu Mạch không nhịn được hỏi.
"Tẩu tử, ngày hôm nay tẩu không ở nhà, buổi sáng xảy ra chuyện." Lục thị cũng không cam chịu dừng ở phía sau nên cung cấp tình báo cho Chu Mạch.
"Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Chu Mạch nghi ngờ hỏi.
"Sáng hôm nay, mấy đứa trẻ trong thôn chơi bên dòng suối, dòng suối này đã kết thành băng, bọn họ đang ở phía trên trượt băng, nhưng không khéo con trai của Hồ Đại Nạo là Ngưu Oa rơi xuống." Lưu tẩu tử nói tiếp, ba người tổ chức thành đoàn thể càu nhàu với Chu Mạch buổi sáng xảy ra đủ loại.
"Còn dư lại mấy đứa bé khóc la hét chạy đến trong thôn gọi người, nhà ngươi ở đầu Nam, cách dòng suối này gần nhất, Trọng Sơn vừa nghe có người rơi xuống nước liền vọt ra." Tiểu Lý thị nói tiếp lời Lưu tẩu tử.
"A, Trọng Sơn không có chuyện gì chứ?" Trực giác Chu Mạch hỏi, sau đó nhớ tới mới vừa rồi ở nhà còn gặp Trọng Sơn, câu hỏi chưa ra khỏi miệng cũng liền thu lại.
"Thân thủ Trọng Sơn thật là lưu loát, vừa chạy vừa cởi áo bông, theo chỗ Ngưu Oa rơi xuống nước rồi nhảy xuống, cũng không lâu sau liền xách đứa bé kia lên." Lưu tẩu tử đáp.
Chu Mạch nghe xong thở phào nhẹ nhõm, chỉ là lại cảm thấy chuyện kia của mình cũng không cần thiết nói, chỉ là nghe có chút sợ mà thôi.
"Đứa bé kia không có chuyện gì chứ?" Chu Mạch bỗng chốc quan tâm nhớ tới người được cứu.
"Đứa bé bị chút hàn, không có việc gì, ngươi nghe thế còn chưa có phản ứng gì?" Tiểu Lý thị không nhịn được hỏi.
"Phản ứng? Ta nên có phản ứng gì, người được cứu sống là tốt rồi a." Mặt Chu Mạch buồn bực nói.
"Hồ Đại Nạo là ai ngươi biết không?" Lưu tẩu tử có chút phát cáu, chọc cánh tay Chu Mạch hỏi.
Chỉ là nàng thấy mặt Chu Mạch mê mang, biết nàng là thật không biết, nghĩ đến kể từ sau khi nàng bị ngã trúng đầu, thật sự là không biết người trong thôn chút nào, không nhịn được than thở: "Ai, Hồ Đại Mạo chính là đại ca của Hồ Nhị Lệ, đại ca ruột."
Chu Mạch nghe trong lòng chợt căng thẳng, chỉ là cũng phản ứng kịp, vô luận là đứa bé của ai, Triệu trọng Sơn sẽ không thấy chết mà không cứu.
Vì vậy nàng nở nụ cười: "Cho dù là đại ca của ai, cháu trai của người nào, người đó vẫn là nên cứu."
"Trọng Sơn cứu người chúng ta cũng không nói gì, chỉ là quan hệ này, ngươi nói trong khoảng thời gian này chúng ta cũng ở trước mặt ngươi đàm luận Hồ Nhị Lệ đó không ít. Cũng không thấy ngươi có phản ứng gì, ngược lại sáng hôm nay Trọng Sơn cứu người xong, Hồ nhị tiểu thư này đi đến gần không biết nói cho Trọng Sơn nhà ngươi cái gì, dù sao chỉ thấy Trọng Sơn khiển trách nàng ta mấy câu, sau đó mặt liền đen lại, Hồ Nhị Lệ còn giống như rơi nước mắt ấy. Nhìn dáng dấp Trọng Sơn cũng đoán được nàng ta nói không phải là lời gì hữu ích rồi." Tiểu Lý thị không nhịn được lại nói cho Chu Mạch hiểu biết buổi sáng. d.đ.l.q.đ
Chu mạch nghe trong lòng vui rạo rực, nhìn dáng vẻ này hẳn là Triệu Trọng Sơn thẳng thắn với Hồ Nhị Lệ, như vậy sau này mình có phải hay không có thể vô tư nữa a.
"Chỉ là, ngươi cũng không thể phớt lờ, ta thấy Hồ Nhị Lệ này không phải là cái loại có thể hiểu ra." Lục thị nhắc nhở tiếp, sau đó lại hung tợn nói: "Mấy ngày nay hồ ly tinh kia cũng tiếp cận nhà chúng ta, không chừng nghĩ ra điểm quan trọng hại người gì đấy."
Chu Mạch nghe chuông báo động trong lòng lại gõ, cái này thật không nói chính xác, mặc dù nàng chỉ cùng tiểu tam tiềm ẩn gặp mặt chính diện một lần, là có thể rõ ràng cảm thấy nàng ta không phải một người sẽ dễ dàng từ bỏ ý đồ.
Ba nữ nhân lại giảng dạy cho Chu Mạch nửa ngày, họ chia ra lấy kinh nghiệm thành công cùng thất bại của mình dạy dỗ cho Chu Mạch ngự phu chi đạo. Nói nàng thường ngày như nàng dâu nhỏ, cảm giác hoàn toàn bị Triệu Trọng Sơn đè ép, tiếp tục như vậy không thể được, nam nhân thì càng không chút kiêng kỵ đi ra ngoài tìm nữ nhân.
Cho tới bây giờ Chu Mạch không phải nữ nhân cổ đại chỉ là ngoài mặt bảo thủ mà thôi, phía sau cánh cửa đóng kín thì lời nói thô tục gì cũng sẽ nói, nghe nàng đều mặt đỏ tim đập.
Giảng bài vẫn tiến hành đến mặt trời xuống núi, bởi vì tất cả mọi người phải đi về làm cơm tối liền giải tán, Chu Mạch về đến nhà phát hiện Triệu Trọng Sơn đang chuẩn bị ra cửa, trong tay là một bầu rượu nói ít ngày trước ở trên trấn mua.
Triệu Trọng Sơn thấy nàng trở lại, chỉ là chào hỏi, nói mình đi ra ngoài uống rượu, không cần làm cơm cho mình, cũng sẽ không trở về quá muộn, bảo mình giữ cửa lại.
Chu Mạch nghe gật đầu nói biết. Sau đó liền quay người vào phòng bếp nấu cơm, nam nhân không ở nhà hai mẹ con họ ăn cơm cũng chưa bao giờ hạ xuống, cũng có thịt có món ăn.
Chu Mạch cùng Đông Nhi vừa nói vừa cười ăn xong cơm tối, Đông Nhi, tự mình rửa mặt súc miệng một cái liền lên giường, Chu Mạch cũng rửa mặt xong chui vào ổ của Đông Nhi, hai mẹ con lại chuyện trò một lát, chủ yếu là Chu Mạch không tránh được phong tục kể cho Đông Nhi truyện cổ tích kiếp trước.
Tối hôm nay kể là công chúa Bạch Tuyết, khi nói đến lúc công chúa Bạch Tuyết bị mẹ kế đưa cho nàng một quả táo độc, trong lòng Chu Mạch nghĩ, nếu Hồ Đại Nạo là đại ca của Hồ Nhị Lệ, đã phân ra ở riêng, mà Hồ Nhị Lệ vẫn cùng cha mẹ của nàng ở chung. Nhưng hai người dù sao cũng là thân huynh muội, mà Hồ Nhị Lệ đang suy nghĩ phương pháp tiếp cận Triệu Trọng Sơn, tối nay bọn họ còn phải uống rượu, say rượu dễ dàng mất lý trí nhất. Còn nhớ tới hôm nay Hồ Nhị Lệ ở trấn trên thoáng một cái bóng dáng đã vụt qua.
Chu Mạch không nhịn được ở trong chăn nóng hổi rùng mình một cái, nàng càng nghĩ càng sợ, ngộ nhỡ nếu người Hồ gia liên thủ sử dụng thủ đoạn đối với Triệu Trọng Sơn, hắn thật đúng là tránh không thoát, nghe nói Hồ Đại Nạo khi còn bé đã chơi cùng Triệu Trọng Sơn rất tốt, cũng là kể từ khi muội muội mình gả đi về sau mới không lui tới.
Càng nghĩ càng sợ, Chu Mạch nhìn Đông Nhi bên cạnh đã ngủ, rón rén đứng lên, mặc quần áo tử tế liền khóa cửa đi ra ngoài.
Chu Mạch còn không biết nhà Hồ Đại Nạo ở chỗ nào, vì vậy trước hết nàng đến nhà Tiểu Lý thị, bắt nàng từ trong chăn ra hỏi nhà Hồ Đại Nạo ở nơi nào?.
"Đã trễ thế này, ngươi hỏi cái này làm gì?" Tiểu Lý thị mở ánh mắt nhập nhèm hỏi nàng, phần lớn người trong thôn là mặt trời lặn mà nghỉ, đốt đèn dầu vẫn phải phí tiền.
"Trọng Sơn đến nhà hắn uống rượu, bây giờ còn chưa có trở lại, ta đi xem một chút chuyện gì xảy ra." Chu Mạch vội vàng nói.
"A, ở thôn Bắc đầu thứ hai đếm ngược đứng hàng đối diện tay trái phòng Đệ Nhất Gia ở đường cái." Tiểu Lý thị đáp.
Nhìn Chu Mạch xoay người rời đi, nàng vội vàng ở sau lưng bổ túc một câu: "Tiểu Mạch, ngươi kéo Trọng Sơn về nhà là được, cũng đừng gây sự a."
Chu Mạch nghe được câu trả lời của nàng, dưới chân thật nhanh chạy tới đầu thôn Bắc, nàng sợ mình đi muộn một bước Triệu Trọng Sơn liền phạm phải sai lầm lớn.
Trong óc tất cả đều là nhớ chuyện nhiều vô số về mấy tháng này tới nay ở cùng Triệu Trọng Sơn, lần đầu tiên thấy hắn lúc cặp mắt hắn tràn đầy lệ quang, lúc hắn làm nghề thợ mộc nghiêm túc, hắn đối với Đông Nhi thương tiếc, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật sau đó hắn dịu dàng vuốt ve.
Nếu như nàng thật chậm một bước, khiến người Hồ gia thực hiện được thủ đoạn, nàng không dám tưởng tượng sau này làm như thế nào qua, trong lòng tự trách muốn đập đầu vào tường, nàng nên ngăn Triệu Trọng Sơn, biết rất rõ ràng Hồ Đại Nạo ấy là đại ca Hồ Nhị Lệ; Triệu Trọng Sơn cũng thật là, biết tình trạng như vậy còn đi Hồ gia, mặc dù không ở cùng Hồ Nhị Lệ trong một cái nhà, nhưng kiêng dè người thì chàng lại không biết a.
Một đoạn đường ngắn ngủn, trong lòng nàng ngàn vạn suy nghĩ, chỉ là đã nghĩ tốt dự tính xấu nhất, nếu Triệu Trọng Sơn bị rót gục xuống bị nhét vào trong chăn Hồ Nhị Lệ, nàng chỉ có hận vận khí của mình không được, nếu như Triệu Trọng Sơn tỉnh lại chính là không nhận nàng kia sẽ cùng hắn đứng chung một chỗ đối mặt sau mưa gió, nếu như hắn là nam nhân vì ý thức trách nhiệm mà nhận chuyện như vậy, thì hai người chỉ có một chung hai chia ly.